Sau khi mang Triệu Tử Dương đưa về sơn động, Triệu Tử Dương qua vài ngày liền quen thuộc, mấy đứa nhỏ cũng vô cùng vui vẻ vì có thêm người chơi đùa.
Đại Tráng sau khi từ trong thôn trở về lòng dạ càng thêm bất an, nếu tình huống cứ tiếp tục chuyển biến xấu đi, người trên núi sẽ càng ngày càng nhiều hơn, đến lúc đó chỉ bằng một hàng rào bằng tre này tuyệt đối là không ngăn cản được nữa...
“Triệu Tử Dương, chúng ta đến đánh một chút đi!” Đại Tráng nói khẽ với Triệu Tử Dương.
“Cái gì?” Triệu Tử Dương nghi hoặc hỏi, lúc này hắn đang dạy Nhị Tráng làm thơ.
“Chúng ta đánh một trận đi, ta muốn xem võ công của ngươi thế nào?” Đại Tráng cười nói.
Triệu Tử Dương buông nhanh cây trong tay, bước nhanh ra khỏi sơn động, cùng Đại Tráng ta một chiêu, ngươi một chiêu đánh nhau.
Chiêu thức mà Đại Tráng dùng chính những chiêu thức tự nghĩ ra kết hợp giữa các động tác ở khóa giáo dục quốc phòng cùng thể dục đã học ở kiếp trước. Chiêu thức không chính thức này tất nhiên không thể là đối thủ của Triệu Tử Dương, qua hơn mười thế đã bị Triệu Tử Dương bắt được điểm yếu, khống chế không thể động đậy.
Lại qua một lần, Đại Tráng vừa nhỏ con lại vừa yếu sức, rất nhanh chịu trói, Đại Tráng có chút gấp gáp thở hổn hển nói: “Được rồi, được rồi!”
Triệu Tử Dương mặt lộ vẻ tươi cươi, đây là lần đầu tiên sau khi đi vào chỗ này Triệu Tử Dương lộ ra vẻ mặt tươi cười.
“Ngươi đợi một chút!” Đại Tráng sau khi nói một câu thì bắc cái ghế cao, trèo lên dây thừng.
Cách vài ngày thời tiết tốt, Đại Tráng liền mở hàng rào ngụy trang ra, bởi vì có cỏ dại tươi tốt che chở, từ xa xa căn bản không nhìn thấy cửa bị che lấp, vì để phòng ngừa, còn có thay phiên nhau sắp xếp người canh giữ...
“Đại Tráng!” Tựa vào thân cây là Ngốc Tử nhìn thấy đầu Đại Tráng từ phía trong nhô lên, cao hứng kêu lên một tiếng.
“Đi nào, chúng ta đi xuống!” Đại Tráng ghé vào cửa động nói.
Đại Tráng cầm lấy dây thừng, rồi nhảy xuống, Ngốc Tử cũng tụt xuống lỗ, xoay người đem lá khô cây cỏ xung quanh còn có mấy thực vật lung tung che lại.
“Ngươi cùng Triệu Tử Dương đánh một trận!” Đại Tráng cười đẩy Ngốc Tử.
Ngốc Tử đáp, không chút do dự liền vọt lên, không hề có quy luật đánh.
Triệu Tử Dương linh hoạt tránh ra, có chút giật mình nhìn thấy Ngốc Tử vô cùng nghiêm túc, cũng bắt đầu từ từ lộ ra thần sắc nghiêm túc.
Đại Tráng ở sát bên sơn động quan sát, cùng xem là mấy đứa nhỏ xem náo nhiệt.
Ngốc Tử xem như có chút sức, ngày thường làm việc nhà nông, khiêng đồ đạc, một thiếu niên còn cường tráng hơn người trưởng thành, còn không có thở dốc.
Ở sức lực tuyệt đối khác nhau, Triệu Tử Dương trước chỉ có thể cẩn thận tránh né, ước chừng qua một chén trà nhỏ mới từ từ khai triển công phu, bắt đầu tìm được cách đối phó Ngốc Tử, cuối cùng tuy rằng miễn cưỡng thắng Ngốc Tử, nhưng cũng khiến cho đầy đầu mồ hôi.
Ngốc Tử cũng thở hổn hển ngồi xuống, nhìn mặt tựa hồ còn muốn đánh một lần nữa.
Đại Tráng gật gật đầu, nếu đưa cho Triệu Tử Dương vũ khí, Ngốc Tử tuyệt đối không có thời gian kiên trì đến vậy.
“Triệu Tử Dương, cái kia, nếu ngươi không ngại, có thể dạy chúng ta được không...” Đại Tráng dò hỏi.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Triệu Tử Dương bình tĩnh đáp, trong lòng nghĩ đến Kim sư phụ cùng Lưu sư phụ vẫn nhịn không được đau lòng...
“Được rồi, mấy đứa các em, đi chơi đi, anh cùng Triệu Tử Dương nói một chút!” Đại Tráng quay lại nói với mấy đứa nhỏ: “A Đại, Nhị Tráng, mấy đứa cũng lại đây đi!”
Đại Nựu Nhi lập tức dẫn mấy đứa nhỏ đi vào.
“Lại đây ngồi!” Đại Tráng lấy ra nệm rơm kêu.
Triệu Tử Dương, Ngốc Tử cùng Nhị Tráng đầu vây xung quanh.
“Bên ngoài hiện tại càng ngày càng nguy, ta sợ nơi này của chúng ta sắp không che dấu được nữa, hiện giờ bắt đầu phải sớm chuẩn bị...” Đại Tráng nhẹ giọng nói ra ý tưởng của mình.
Triệu Tử Dương trên mặt trắng bệch, tay hơi run rẩy.
“... Cho nên, Triệu Tử Dương, ngươi chọn ra mấy chiêu, mỗi ngày phụ trách dạy cho chúng ta, sau đó, chúng ta còn cần một ít vũ khí...” Đại Tráng nhìn Triệu Tử Dương một cái, tiếp tục nói.
Qua một lúc lâu, Triệu Tử Dương mới khôi phục, gật đầu đồng ý với kế hoạch của Đại Tráng.
“Các ngươi đi trước đi!” Đại Tráng đối Ngốc Tử cùng Nhị Tráng nói.
Ngốc Tử trước khi đi do dự nhìn Đại Tráng một chút, thấp người chui vào trong động.
“Chúng ta trước khi tránh đến đây, có giết một tên thổ phỉ, A Đại với Nhị Tráng chém hắn một đao, ta thì cắt đứt cổ hắn.” Đại Tráng bình tĩnh nói.
Triệu Tử Dương có chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn Đại Tráng.
“Ta phải hơn nửa tháng gặp ác mộng. Sau này chúng ta còn có thể giết ra nhiều người mới có thể tiếp tục sống, ta không biết người đang sợ cái gì, nhưng mà...” Đại Tráng hít sâu một hơi, không tiếp tục nói nữa.
Triệu Tử Dương nhắm mắt, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Ta với Lưu sư phụ, Kim sư phụ lúc tránh đi, đụng phải tên thổ phỉ xen lẫn trong đám lưu dân, Lưu sư phụ, Kim sư phụ vì muốn để ta trốn, hai người bọn họ...”
Đại Tráng vỗ vỗ vai Triệu Tử Dương, không nghe hắn nói nữa, xoay người đi vào sơn động, Triệu Tử Dương một mình đứng bên ngoài...
Hai sơn động lớn nhất trong kia chứa đầy đủ các loại lương thực, chồng chăn bông đặt ở bên cạnh, bên ngoài đặt một cái bếp nhỏ chuyển để nấu nước. Bởi vì sơn động này có khe hở, nấu cơm sợ có mùi truyền ra, để tránh người khác phát hiện, chỗ nấu cơm là chỗ tỉ mỉ nhất trong sơn động. Nơi đó phía trên dùng một tảng đá nhỏ đắp một cái bệ, hiện tại lúc nấu cơm đều do Đại Nựu Nhi làm, giặt quần áo cũng ở đó. Khi nhóm lửa sinh ra khí nóng cũng có thể để quần áo nhanh khô, tắm rửa đều là dùng nước ngầm trong sơn động... Ngày miễn cưỡng có thể trôi qua, nhưng mà cả ngày buồn ở trong sơn động, đối với mấy đứa nhỏ mà nói tất nhiên là một chuyện vô cùng khó chịu, ngay cả bản thân Đại Tráng cũng thường thường có chút buồn chán không tên.
Lần trước sau khi nói qua, Đại Tráng bắt đầu sắp xếp Triệu Tử Dương, Ngốc Tử, Nhị Tráng cùng mình, hai người một tổ, thay phiên ra ngoài chặt cây trở về. Vì tránh chặt cây khiến nhiều chú ý, mỗi lần làm đều phải đi một đoạn đường dài, chặt một thân cây rồi hai người cẩn thận cùng nhau nâng trở về. Khi thuận tiện, Đại Tráng mới mang một đứa nhỏ đi ra ngoài hít thở không khí.
Đem nhánh cây lớn làm thành một cái gậy dài khoảng 3 thước, thật ra hẳn là dài một chút mới an toàn, thế những nếu để cho ba bé gái dùng, ngược lại còn khiến giảm đi lực, vót nhọn một đầu. Đại Tráng để Đại Nựu Nhi, Nhị Nựu Nhi, Tam Nựu Nhi cùng một đội, hai tay cầm gậy tre, giơ ở trước ngực, hướng về phía trước, đi một bước lớn dùng lực đâm.
“Cố gắng đâm thẳng một cái, để cho mũi nhọn của gậy tre đâm vào địch nhân!” Đại Tráng đứng một bên dặn dò.
Mỗi ngày ngoại trừ luyện tập gậy tre, Triệu Tử Dương còn dạy mọi người một số chiêu đơn giản, phần lớn nhờ sự linh hoạt của thân thể để né tránh.
Đại Tráng cùng Triệu Tử Dương, Ngốc Tử, Nhị Tráng, lại làm một đám gậy trẻ dài khoảng một thước tám, mỗi ngày đều luyện tập, đến lúc có người muốn xâm nhập vào động, dựa vào mấy cây gậy tre này có thể dễ dàng bảo vệ cho cửa động. Tất nhiên nếu có người đốt sơn động thì liền khó nói. Thế nhưng Đại Tráng nghĩ trốn lên núi đa phần là lưu dân, thổ phỉ, cường đạo, đào binh, chắc chắn sẽ hành động có mục đích, mà mục đích của bọn lưu dân chính là lương thực, khả năng phóng hỏa tính ra là không lớn...