Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 12: Bụng nhỏ trông vừa trắng vừa mềm



Tưởng Phi vừa mới rời đi, Phương Kỳ liền vội vàng chạy vào, đứng trước mặt Yến Tử Hoàn, lấy túi thịt heo khô từ trong áo ra.

Quả thực giống như quần chúng cách mạng anh dũng vượt qua mặt trận quân địch, lén vận chuyển lương thực cho chiến sĩ tiền tuyến.

“Mau mau mau! Thịt đây rồi!”. Mắt Yến Tử Hoàn sáng rực, nhanh chóng xé túi rồi cắn một miếng thật to.

Mùi thịt ngon lành nhanh chóng lan ra trong miệng, Yến Tử Hoàn nhất thời như tìm được ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh, hạnh phúc suýt khóc.

Nhìn Yến Tử Hoàn dùng tư thế gió cuốn mây tan càn quét sạch sẽ cả túi thịt heo khô xong, Phương Kỳ lại lấy trong túi áo ra một hộp chocolate, đổ hai viên vào lòng bàn tay Yến Tử Hoàn, nghiêm túc nói: “Ăn mặn xong rồi thì ăn ngọt tráng miệng đi”.

Yến Tử Hoàn cảm động rưng rưng nước mắt, hùng hồn nói: “Đại ân đại đức, không có gì để báo đáp, chẳng bằng chúng ta uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ…”.

“Cái đó, anh ta sắp về rồi”. Phương Kỳ nhìn Yến Tử Hoàn ăn gần hết, vội cắt lời cậu, nhét túi chocolate vào túi áo, hoảng hốt chạy ra ngoài.

Thế là lúc Tưởng Phi quay lại liền chạm mặt bé hamster đang kinh hoảng.

Phương Kỳ nhìn thấy Tưởng Phi theo phản xạ có điều kiện mềm nhũn chân, gật đầu với hắn rồi chạy một mạch về phòng ngủ, dọc đường mấy viên chocolate lộp bộp rơi vãi.

Thế là hamster hoảng sợ chạy càng nhanh hơn, đang chạy còn bị vấp dép.

“Chạy chậm thôi kẻo ngã…”. Tưởng Phi bị sự moe làm mất bình tĩnh, suýt nữa không nhịn được muốn đuổi theo, nhưng chưa nói hết câu hamster đã chạy mất dạng rồi

“…Anh vẫn ổn chứ?”. Yến Tử Hoàn đi tới cửa, sợ hãi nhìn trợ lý cười dâm.

Tưởng Phi nháy mắt lạnh mặt: “Rất ổn, chúng ta tiếp tục”.

Phù phù, phù phù, phù phù.

Thật ra Tưởng tiên sinh cảm thấy mình không ổn chút nào.

Thế là đêm hôm ấy, Tưởng tiên sinh mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ nổi.

Là một người đàn ông giữ mình trong sạch, lúc này hiển nhiên muốn “thẩm du” một phát.

“Hô…”. Tưởng Phi bắt đầu ép nước dưa chuột, trong đầu hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Phương Kỳ.

Nhóc con này hình như lần nào thấy mình cũng căng thẳng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mũi chân, khuôn mặt đỏ hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, còn luôn muốn chạy trốn.

…Có lẽ nào?

Tưởng tiên sinh nháy mắt liền lên đỉnh, đang sắp phun ra thì đột nhiên phía hành lang truyền đến một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó một bóng người xông vào phòng ngủ của Tưởng Phi, a a a a a hét chói tai chui vào chăn hắn.

Sau khi chui vào chăn còn không ngừng liều mạng bò lên người Tưởng Phi.

Tưởng Phi bình tĩnh nhìn kỹ, vậy mà lại là Phương Kỳ.

Người mà mình vừa mới ý dâm nửa đêm canh ba đột nhiên chui vào chăn, Tưởng tiên sinh thừa nhận không kiềm chế được chính mình, đặc biệt là đối phương còn mặc bộ đồ ngủ gấu mèo cực kì moe, trong lúc vô ý để lộ cái bụng nhỏ trông vừa trắng vừa mềm.

“A a a a a! Có ma!”. Mặt Phương Kỳ trắng bệch, hai cánh tay sống chết ôm chặt Tưởng Phi.

“Có ma?”. Tưởng Phi thuận thế ôm Phương Kỳ vào lòng, vỗ lưng cậu hai cái lưng trấn an: “Đừng sợ, cậu nhìn thấy gì?”.

Ánh mắt Phương Kỳ hơi thất thần, sợ hãi nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy: “Vừa nãy tôi bất chợt tỉnh dậy, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có sáu con mắt đỏ ngầu đang nhìn mình, làm tôi sợ muốn chết”. Thế là không còn lựa chọn nào khác lập tức chạy đến căn phòng gần nhất!

“Để tôi đi xem sao…”. Tưởng Phi ngồi dậy, im lặng một lúc rồi lúng túng nói: “Nhưng tôi phải thay quần đã”.

Vì vừa rồi bị Phương Kỳ ôm đến bắn ra, nhưng chuyện này quá thô tục, không thể nói ra được.

“Sao phải thay quần?”. Phương Kỳ vẫn chưa hoàn hồn, sau khi bị sáu con mắt đỏ ngầu khủng bố nhìn chằm chằm hiện tại thấy Tưởng Phi không những không sợ nữa thậm chí còn vô cùng thân thiết. Thế là Phương Kỳ tiếp tục ôm chặt Tưởng Phi không buông, cơ thể rắn chắc khiến bé hamster vô cùng có cảm giác an toàn.

“Cái này…”. Tưởng Phi nghẹn họng.

Lúc này, từ hướng phòng của Phương Kỳ đột nhiên truyền đến tiếng kính vỡ, tựa hồ là có vật gì xông vào, thế là Tưởng tiên sinh đau khổ không để ý đến việc thay quần, nhẹ nhàng gạt cánh tay Phương Kỳ rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy đi xem xét tình hình.

Phương Kỳ vớ lấy chiếc tạ tay trong góc phòng, cẩn thận chạy theo.

“Cậu trốn đi”. Tưởng Phi liếc cậu một cái, rất không đúng lúc lại bị moe hấp dẫn, nhưng lúc này trong phòng Phương Kỳ truyền đến tiếng gầm khủng bố, Tưởng Phi cầm tay nắm cửa, thông qua khe cửa nhìn vào.

Trong bóng tối, có con vật hình thể gần giống chó kéo xe Alaska, đang cong mông khó khăn bò vào gầm giường Phương Kỳ, toàn thân thứ này phủ bộ lông đen nhánh bóng loáng, cái đuôi to khỏe đang hưng phấn vẫy tới vẫy lui, trong phòng truyền đến âm thanh hít ngửi cấp thiết và tiếng thè lưỡi hổn hển đặc thù khi chó con đánh hơi thấy đồ ăn.

Có lẽ là một con chó lớn đang đói muốn chết, đi vào tìm đồ ăn, Tưởng Phi thở phào một hơi, định nhẹ nhàng đóng cửa sau đó báo cảnh sát.

“Grừ – “. Dường như con chó phát hiện ra động tĩnh đằng sau, khó khăn rút đầu ra khỏi gầm giường.

Tưởng tiên sinh nháy mắt sợ ngây người, chửi tục một câu.

Bởi vì con chó lớn này vậy mà có ba cái đầu! Sáu con mắt đỏ ngầu trong bóng đêm phát sáng rực rỡ, giống như ngọn lửa di động, mỗi cái đầu đều ngậm một túi đồ ăn vặt, nước dãi chảy xuống theo túi đồ ăn, hiển nhiên đã đói lắm rồi.

“Chạy mau! Đi gọi người! Báo cảnh sát!”. Tưởng Phi một tay vội đóng cửa, một tay đẩy Phương Kỳ đang ngây người.

Phương Kỳ như vừa tỉnh lại từ trong mơ giật mình một cái, nhét tạ tay vào lòng Tưởng Phi, thét chói tai chạy về phía phòng ngủ của Mạnh Phồn: “Bác sĩ Mạnh, cứu mạng a a a!”.

“…”. Tưởng Phi dở khóc dở cười cầm lấy tạ tay.

Cùng với một tiếng uỳnh vang dội, một cái đầu của con chó đụng nát cánh cửa, suýt nữa quét qua mặt Tưởng Phi, Tưởng Phi linh hoạt nghiêng người né sang,  xem xét thời cơ vung tạ tay hung hăng đập lên đầu con chó.

Chó ba đầu chịu một đòn nặng nề, trừ việc trở nên càng hung hăng hơn dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ngay cả da cũng không rách, phẫn nộ gầm gào về phía Tưởng Phi: “Gâu gâu grừ”.

“Con mẹ nó đây là cái thứ gì vậy!”. Công kích vô hiệu, Tưởng Phi cũng hơi luống cuống, chó ba đầu thu cái đầu vươn ra về, lui về sau vài bước, tăng tốc lấy đà rồi lại tông mạnh vào cánh cửa! Cánh cửa bị tông đến mức lồi hẳn ra bên ngoài, Tưởng Phi không dám đến gần, đành phải dựa lưng vào tường, một chân ra sức đạp lên cánh cửa.

Cùng lúc đó, Phương Kỳ chạy đi tìm viện binh hốt hoảng chạy vào phòng Mạnh Phồn, hét lớn: “Bác sĩ Mạnh mau tới đây! Trong phòng có một con chó ba đầu!”.

“Chó ba đầu?”. Mạnh Phồn ngái ngủ mông lung, lắc lắc đầu xốc chăn xuống đất, “Đưa anh qua đó”.

“Chó ba đầu là sao?”. Yến Nhất đứng dậy từ ổ chăn, nửa người trên không mặc gì, mái tóc dài rối bù.

Khuôn mặt vừa nãy sợ đến trắng bệch của Phương Kỳ nháy mắt đỏ lựng như quả táo: “Yến tiên sinh?”.

Mạnh Phồn vẻ mặt gặp quỷ: “…Đậu má sao anh lại ở trên giường tôi!?”.

Vào từ hồi nào! Sự trong sạch của ông a a!

“Bác sĩ Mạnh mau đi thôi!”. Tưởng tiên sinh sắp không chống đỡ được rồi, hamster rất nôn nóng.

“Đi đi đi!”. Mạnh Phồn mang vẻ mặt trong sạch bị bôi nhọ theo Phương Kỳ chạy nhanh về nơi chó ba đầu xuất hiện, Yến Nhất cũng hiếu kì theo sau, vừa chạy vừa truy hỏi: “Cậu ta vừa mới nói là chó ba đầu địa ngục?”.

“Câm miệng”. Đồ lưu manh nhà anh! Mạnh Phồn thực nóng nảy, có thể lắp cái khóa cho phòng ngủ được không?

“Chạy đi! Đừng qua đây”. Lúc này, Tưởng Phi vừa thét vừa dùng tốc độ chạy nước rút 100 mét chạy về phía ba người, một con chó ba đầu lớn màu đen đang theo sát phía sau.

Màu mắt Mạnh Phồn đen lại, đúng lúc mành chỉ treo chuông xâm nhập vào cái đầu chính giữa của con chó, trùng kích thể tinh thần trong đầu chó địa ngục đến bất tỉnh, sau đó mọi người liền trơ mắt nhìn thấy cái đầu chính giữa của chó ba đầu nháy mắt gục xuống, phát ra một chuỗi tiếng ngáy khò khò vui thích, còn hai cái đầu khác vẫn sống chết đuổi theo Tưởng Phi không tha, một trong số đó còn suýt cắn được mông của Tưởng Phi!

Ba thể tinh thần của chó địa ngục tồn tại riêng biệt trong ba cái đầu, vì vậy phải làm ba lần mới được, Mạnh Phồn đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật chó ba đầu của địa ngục, căn bản không biết sự xếp đặt kì diệu này, vừa ra khỏi thế giới tinh thần thứ nhất liền lập tức bắt đầu xâm nhập vào cái thứ hai.

“Kiên trì một chút nữa! Mười giây thôi!”. Mạnh Phồn hét lớn với Tưởng Phi, Tưởng Phi khổ không chịu nổi, quay người bật lên đá con cho địa ngục bắn xa ba mét, chó địa không lông tóc vô thương phát ra tiếng gầm gừ, không chịu bỏ qua lại nhào lên.

“Cẩn thận!”. Yến Nhất đi lên muốn chắn giúp Tưởng Phi, nhưng chó địa ngục ngước mắt nhìn thấy Yến Nhất, ngây ra một chút, rồi đột nhiên bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.