Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 26: Kẻ yếu! Rác rưởi! So weak!



Thế là sau một ngày quay chụp kết thúc, Tưởng tiên sinh đưa Yến Tử Hoàn về nhà rồi dẫn bé hamster đi ăn cơm Tây.

Trước khi đi còn cẩn thận căn dặn Yến Tử Hoàn biết kìm chế miệng mình.

“Tôi là loại người không có triển vọng như vậy sao?”. Yến Tử Hoàn không vui nhíu mày.

“Đúng vậy”. Tưởng Phi thẳng thắn đáp.

“Anh biến đi!”. Yến Tử Hoàn tức giận chỉ tay ra cửa.

Thực ra giảm béo chủ yếu phải dựa vào tự giác, dù có canh chừng nghiêm ngặt như thế nào cũng không thể nhìn chòng chọc suốt hai mươi tư giờ, hơn nữa hẹn hò quan trọng hơn, thế là Tưởng tiên sinh yên tâm mà đi.

Nhìn đối phương vừa ra khỏi cửa, Yến Tử Hoàn không chậm một giây chạy ào vào phòng Phương Kỳ, chui đầu vào gầm giường dự trữ đồ ăn.

Căn bản chính là chẳng có chút triển vọng nào!

Hu áu áu áu áu trợ lý ma quỷ và bạn ăn hẹn hò rồi!

Hẹn! Hò! Đại! Pháp! Tuyệt! Vời!

Yến Tử Hoàn vỗ đùi, mắt sáng rực như phát hiện ra đại lục mới.

“…Nhân loại ngu xuẩn này đang làm gì vậy?”. Long Dực xem không hiểu.

“Đang ăn lén đó”. Hydra ngáp một cái, cảm thấy buồn chán hết sức.

Long Dực không hiểu: “Ha ha, ăn mà cũng phải lén lén lút lút?”.

Hydra kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy, người ta là đại minh tinh, phải giữ dáng, trợ lý sợ tám khối cơ bụng của cậu ta mất đi một khối, luôn canh chừng không cho cậu ta ăn gì, cậu ta liền ăn lén”.

Long Dực vén áo lên nhìn qua tám khối cơ bụng bẩm sinh đã có của mình, càng nghi hoặc: “Thứ này không phải là trời sinh sao?”.

“Ác ma chúng ta có chủng tộc thiên phú”. Hydra lắc đầu, “Con người thì khác, con người phải ăn uống điều độ và vận động mới giữ được”.

“Ha!”. Long Dực vẻ mặt khinh thường, “Kẻ yếu! Rác rưởi! So weak!”.

Hydra nhân cơ hội đề cử một bộ phim truyền hình cho Đại ma vương: “Vậy chúng ta đừng ngắm cậu ta nữa, xem ‘Thái tử thăng chức ký’ được không?”.

“Trong phim có cậu ta không?”. Long Dực chỉ chỉ Yến Tử Hoàn.

“…Không có”. Hydra thành thật nói.

“Thế thì ta không muốn xem”. Long Dực kiêu ngạo ngoảnh đầu, tiếp tục rình xem Yến Tử Hoàn ăn đồ ăn, vừa xem vừa cười lạnh nói, “Sự ngu xuẩn của nhân loại này ngược lại khá hợp khẩu vị của bản vương, cậu ta còn bộ phim nào nữa không?”.

Hydra nhớ lại một chút nói: “Không có”.

Long Dực mất mát: “Sao chỉ quay mỗi một bộ phim vậy? Chẳng phải ngươi nói cậu ra rất hot sao?”.

Tâm hồn bát quái của Hydra lập tức rần rần, phổ cập thông tin cho Long Dực: “Yến Tử Hoàn vốn dĩ debut chưa được bao lâu, gia đình lại có tiền, biểu diễn chỉ mang tính chất chơi bời, phim quá nổi người ta không được nhận, trước khi quay bộ phim này hình như chỉ đóng vài quảng cáo, nhưng có người nói sắp tới cậu ra sẽ đóng phim, hiện giờ rất hot không có sai đâu”.

Long Dực xụ mặt: “Vậy quảng cáo cậu ta quay đâu? Ta xem xem”.

Hydra đành phải kiên nhẫn lục tìm quảng bỉm cho trẻ sơ sinh của Yến Tử Hoàn, trong đó cậu đóng vai một ông bố trẻ.

Long Dực thúc dục: “Nhanh lên”.

Hydra:…

Ma vương bệ hạ của chúng ta có khác gì một fanboy phát rồ không?

Tưởng Phi đưa Phương Kỳ đến một nhà hàng cơm Tây ấm áp, lãng mạn. hữu tình, nhà hàng này luôn giữ vị trí đầu bảng trên bảng xếp hạng diễn đàn phê bình ẩm thực, hương vị cực kì ngon.

Phương Kỳ vừa nhắc đến ăn đã vô cùng vui vẻ, trên đường đi tinh thần hăng hái, đồng thời thường lộ ra nụ cười hạnh phúc từ đáy lòng, hại Tưởng tiên sinh thầm diễn tập mấy kịch bản đôi bên thầm mến trong lòng.

“Xem xem thích ăn gì?”. Tưởng Phi đẩy thực đơn về phía Phương Kỳ,

Phương Kỳ lật thực đơn một lượt, vui vẻ nói: “Chọn ‘Phần ăn tình nhân tình nồng ý mật’ được không?”.

“…Tất nhiên là được”. Tưởng Phi suýt thì phun ngụm nước chanh ra ngoài.

Ám chỉ trực tiếp như vậy thực sự không có gì sao!

“Vậy thì món này”. Phương Kỳ đáng yêu xác nhận với nhân viên phục vụ.

Đây hoàn toàn là vì trên thực đơn in ba hàng chữ thật to —— Phần ăn tình nhân tình nồng ý mật! Tiết kiệm 42 tệ! Mỹ vị không giảm!

Bốn mươi hai tệ, có thể mua được rất nhiều gói khoai tây lát, mặc dù là Tưởng tiên sinh mời, nhưng cũng phải tính toán cho đối phương mới được.

Bé hamster cực kì hiểu công việc quản gia ra sức gật gật đầu, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu phất lên phất xuống.

Tưởng Phi nhìn cậu không chớp mắt, giơ tay giúp cậu vuốt lại tóc.

Phương Kỳ chớp chớp mắt, cười ngốc nghếch với Tưởng Phi.

…Đệch, không chịu nổi nữa.

Tưởng Phi bị moe tới nỗi máu nóng xông đầu lập tức hít sâu một hơi, hung hăng cấu mạnh vào đùi mình dưới gầm bàn, kìm chế nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể.

Sau khi thỏa thích hưởng thụ một bữa tiệc lớn, trên nguyên tắc có qua có lại, Phương Kỳ dùng khăn ăn lau miệng, tràn đầy sức sống hỏi: “Tôi dẫn anh lên tháp truyền hình ngắm cảnh đêm nhé?”. Mặc dù vé vào cửa hơi đắt nhưng có thể từ trên cao quan sát hơn nửa thành phố, cảnh đêm đẹp vô cùng”.

“Được”. Ánh mắt Tưởng Phi rất dịu dàng, chậm rãi nói từng chữ như suy ngẫm, “Cậu đưa tôi đi”.

Mới lên đèn, thành phố chìm trong sắc màu cầu vồng rực rỡ, xe cộ qua lại tụ thành từng dòng sông ánh sáng, tấp nập không ngớt.

“Oa, đẹp quá! Anh nhìn vòng quay mặt trời kìa!”. Phương Kỳ giơ cao hai tay, bình bịch đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn quay đầu lại xem Tưởng tiên sinh có còn đi theo sau mình không, “Có phải đẹp lắm đúng không?”.

“Ừ, rất đẹp”. Tưởng Phi đồng ý gật gật đầu, nhưng mắt lại không hề nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ở đây có kính viễn vọng!”. Phương Kỳ vội bỏ một đồng tiền xu vào, hơi khom người dán mắt lên nhìn, “Dùng kính này có thể nhìn thấy dòng sông bên kia…”.

Tương Phi khụ một tiếng, hai tay cực kì nhẹ nhàng đỡ vòng eo tinh tế của Phương Kỳ, sau đó cẩn thận áp thân thể về phía trước một chút, lại áp chút nữa, giữ nguyên tư thế vây bọc mờ ám, Phương Kỳ ngắm cảnh vui vẻ, căn bản không nhận ra, còn đang ríu rít nói cho Tưởng Phi mình nhìn thấy du thuyền cực kì xa hoa”.

“Phương Kỳ”. Tưởng Phi nhếch khóe miệng, gọi một tiếng Phương Kỳ, cánh tay gian xảo cùng lúc dần dần siết chặt…

Bé hamster khôn lanh, sắp sửa sa lưới!

“Tưởng tiên sinh, anh cũng đến xem thử đi!”. Nhưng lúc này Phương Kỳ đột nhiên đứng thẳng lưng, đỉnh đầu nhanh chuẩn ác đụng phải cằm của Tưởng tiên sinh!

“Au…”. Tưởng tiên sinh bị đụng cho nổ đom đóm mắt, hàm răng bi thảm cắn phải môi chính mình.

“A a a a anh không sao chứ!”. Phương Kỳ nước mắt lã chã xoa đầu mình, “Shh —— đều tại tôi…”.

Tưởng Phi liếm liếm môi, trong miệng có vị máu:…

“Không sao”. Tưởng tiên sinh mạnh mẽ dở khóc dở cười, giơ tay xoa đầu nhỏ của Phương Kỳ, “Còn cậu? Đập đau rồi hả?”.

“Tôi vẫn ổn”. Phương Kỳ lúc lắc đầu, cảm thấy IQ của mình bị đập đầu tụt năm điểm, “Không đau lắm”.

Không khí lúc này hoàn toàn không thích hợp dụ dỗ tiểu thụ, vì vậy Tưởng tiên sinh đành gắng gượng nuốt lời đã lên đến miệng xuống, giả vờ hào hứng ghé vào kính viễn vọng theo hướng Phương Kỳ chỉ nhìn du thuyền, nhìn mặt trang, nhìn vòng quay mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.