Một Phần Hai Mươi Tư

Chương 32: Ta sẽ dùng linh hồn của ngươi để xì mũi



“Thực ra quái nhân kia…”. Yến Tử Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, không thể nào bình tĩnh lại, “Hình như đúng là hắn kí với tôi thứ gì đó, vừa nãy đột nhiên hắn mọc ra sáu cái cánh bay lên, còn dừng thời gian lại, sau đó rút linh hồn của tôi ra để trên tay! Linh hồn của tôi trong giống như một ngọn lửa màu xanh thẫm…” đẹp cực!

Tưởng Phi nhíu mày cắt lời cậu: “Cậu chắc không?”.

Yến Tử Hoàn gật đầu như điên: “Chắc chắn! Có thể hắn thực sự là ác ma!”.

“Nhưng…”. Tưởng Phi nghi hoặc xoa xoa cằm, “Nếu hắn thực sự lợi hại, vừa rồi tại sao lại ngoan ngoãn bị tôi xách cổ áo ném ra ngoài? Lực chiến đấu của hắn còn không bằng một phần mười chó địa ngục”.

Việc này quả thực rất khó giải thích! Yến Tử Hoàn ngây người một lát, cũng rơi vào hoang mang.

Tưởng Phi tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu nói hắn lấy đi linh hồn của cậu, vậy hiện giờ cậu có cảm thấy có gì không ổn không?”.

“Chẳng có cảm giác gì”. Yến tiểu béo thành thật đáp.

Tưởng Phi hừ lạnh một tiếng.

Yến Tử Hoàn khẽ vuốt ngực: “Nhưng trong lòng tôi vẫn sợ lắm, nói không chừng lát nữa hắn…” sẽ phá cửa mà vào nhà chúng ta san thành bình địa!

Nhưng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng nhấn chuông, giọng nói loáng thoáng của Long Dực truyền đến: “Nô lệ, ta biết ngươi đang ở bên trong! Có bản lĩnh kí khế ước thì có bản lĩnh mở cửa! Ngoãn ngoãn mở cửa ra! Ta muốn tìm Long Ngạo Thiên!”.

Yến Tử Hoàn:…

Tưởng Phi lộ ra nụ cười nhạt hàm ý “Cậu xem hắn ta quả nhiên là tên thần kinh mà”, giúp Yến Tử Hoàn đóng cửa phòng tắm: “Tắm xong, đi nghỉ sớm một chút, tôi sẽ đối phó với hắn”.

Yến Tử Hoàn đành phải vừa lầm bầm vừa cởi quần áo vặn vòi nước nóng tắm rửa, mặc dù đầy một bụng nghi hoặc không thể giải quyết nhưng lí trí lại cảm thấy Tưởng Phi nói rất có lý —— Nếu thực sự là ác ma vậy tại sao lại hành động như vậy?

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi xuống lầu đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, sau đó bất ngờ đẩy cửa ra, Long Dực mang vẻ mặt dì Tuyết (*) đang đứng ngoài cửa điên cuồng nhấn chuông, bị cánh cửa đụng vào tru tréo gào khóc lăn xuống bậc thang lần nữa, áo choàng lật lên mặt, thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng…

(*) Chưa rõ nghĩa nhưng ảnh dì Tuyết đây. Chắc là dì Tuyết đầu tiên hàng hai đó.

Còn Hydra đứng đằng sau, sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám, thậm chí quên cả xuống đỡ Ma vương bệ hạ nhà mình dậy.

Chậc chậc chậc nhân loại này tại sao lại hung như vậy?

Mặt mày Tưởng Phi âm trầm hung ác, siết nắm đấm cho khớp xương kêu răng rắc, nhưng Long Dực trông có vẻ thực sự thê thảm nên Tưởng Phi cũng không muốn đánh hắn nữa, đành phải uy hiếp, lạnh lùng nói: “Lần sau trước khi gõ cửa, đề nghị anh nên gọi xe cứu thương”.

Long Dực mất hết mặt mũi, dứt khoát nằm giả chết, ngu ngốc khiến người ta thương cảm.

“Hừ”. Đều là rác rưởi, Tưởng Phi lạnh lùng xoay người đóng cửa.

Long Dực che cục u lớn trên đầu, trở mình ngồi xếp bằng trên mặt đất, vẻ mặt chán nản chớp chớp mắt.

“Bệ hạ, hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, rồi nghĩ đối sách”. Hydra đau lòng chạy xuống bậc thang, kéo cánh tay Long Dực cố gắng kéo hắn dậy.

“Ờ!”. Long Dực ngạo kiều hất tay Hydra, thoạt nhìn rất giống một thiếu nữ đang giận dỗi bạn trai.

Hydra:…

Long Dực ấm ức sụt sịt mũi, muốn tìm lại cảnh tượng ngày xưa: “Nếu là 25 năm trước, cái cổng dày bằng này ta liếc mắt đã có thể nhìn xuyên qua rồi!”.

Hydra vội vàng vuốt lông: “Đương nhiên rồi, bệ hạ của chúng ta liếc mắt đã nhìn xuyên qua”.

“Hừ, chỉ là cái nhà bé tẹo của nhân loại hèn mọn, không thể nào ngăn cản ta được”. Long Dực nhảy dựng, đi vòng quanh biệt thự, cố gắng tìm một cửa sổ không khóa.

Hydra nhất thời rất là hối hận vì sao mình không theo lũ ác ma đi du lịch Bắc Kinh sáu ngày.

Cảm giác khó xử bao trùm thật quá tệ hại!

Thấp thỏm bất an tắm xong, Yến Tử Hoàn buồn bực phát hiện vừa nãy sau khi Tưởng Phi đẩy mình vào phòng tắm lại không đưa quần áo để thay cho cậu, nhưng nghĩ rằng lúc này đã nửa đêm mọi người đều đang ngủ, vì vậy sau khi Yến Tử Hoàn sấy tóc qua loa xong liền bình tĩnh để mông trần chạy bước nhỏ về phòng.

Dọc đường đi, không hề có người.

Trong biệt thự, cực kì yên tĩnh.

Gió đêm thổi đến rất thoải mái, vì vậy buổi tối mùa hè Yến Tử Hoàn thường quên đóng cửa phòng ngủ, gió nhẹ thổi tung rèm cửa sổ, ánh trăng nhạt không có gì ngăn trở chiếu xuống nền phòng, phác họa rõ nét một…bóng người.

“A a a a a ——”. Yến Tử Hoàn phát ra một tiếng hét tê tâm liệt phế, đồng thời cấp tốc bật đèn phòng ngủ.

“Wow!”, Long Dực ngồi trên bệ cửa sổ mặt đỏ đến mang tai nhìn thần tượng khỏa thân đột nhiên sáng bừng hiện ra trước mắt, kích động đến nỗi nói năng lộn xộn: “Bảo bối, em thế này có ổn không? Đệt mẹ cảnh này kích cmn thích quá! Bình thường ta chỉ xem phát sóng thôi nên giờ chịu không có nổi…”.

Hạnh phúc tới thật bất ngờ.

Nhưng hắn còn chưa nói hết, đã bị Yến tiểu béo vừa sợ vừa giận đẩy ngã xuống cửa sổ.

“A ——!”. Long Dực thét chói tai rơi xuống đất.

Mặc dù lầu hai không cao lắm nhưng Ma vương bệ hạ vẫn bị rơi đến choáng váng, áo choàng mở rộng trên mặt đất, tựa như một đôi cánh màu đen to lớn!

“Mẹ nó biến thái!”. Yến Tử Hoàn tức giận đóng sập cửa sổ, sau đó nhanh chóng mặc một chiếc quần đùi rộng rãi.

“Tên nô lệ ngông cuồng, thô lỗ, láo xược!”. Ma vương bệ hạ liên tiếp chịu nhục phe phẩy sáu chiếc cánh nhỏ vừa bò vừa bay lại trèo lên bệ cửa sổ của Yến Tử Hoàn, cổ tay vừa lật một cái, liền biến ra một ngọn lửa xanh cháy sáng, cách tấm kính thủy tinh hung tợn uy hiếp: “Nô lệ, đừng quên rằng linh hồn của ngươi còn ở trong tay ta!”.

Yến Tử Hoàn bán tín bán nghi, cứng ngắc nói: “…Làm thế nào anh chứng mình được thứ này là linh hồn của tôi?”.

“Quá đơn giản!”. Long Dực nhếch mi, dùng đầu ngọc tay chọt nhẹ ngọn lửa lơ lửng trong lòng bàn tay.

“Đậu má!”. Yến Tử Hoàn giật người một cái, giống như đột nhiên bị ai đó đâm vào xương sườn, vừa đau vừa ngứa.

“Muốn nữa không? Một phát nữa nhé? Ta chọt, ta chọt, ta chọt chọt chọt!”. Đầu ngón tay Long Dực chọc tới chọc lui trên linh hồn của Yến Tử Hoàn, cực kì đê tiện!

Yến Tử Hoàn sụp đổ ôm xương sườn: “Đừng chọc nữa mẹ nó”.

Long Dực chưa tận hứng dừng tay: “Còn không cho ta vào?”.

Yến Tử Hoàn cắn môi một cái, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.

Long Dực sốt ruột vỗ vỗ cửa sổ nói: “Nếu ngươi không cho ta vào ta sẽ…”.

“Anh sẽ thế nào?”. Yến Tử Hoàn căng thẳng.

Long Dực chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh lẽo âm trầm, nắm linh hồn xanh biếc trong tay, giống như đang nặn đất sét ép phẳng ra thành hình một chiếc khăn tay, lạnh lùng nói: “Không cho ta đi vào ta sẽ dùng linh hồn của ngươi để xì mũi”.

“…”. Lần đầu tiên Yến Tử Hoàn biết trên thế giới còn có kiểu uy hiếp này, nhất thời kinh ngạc không nói ra lời!

Thấy cậu không nói gì, Long Dực uy hiếp càng thêm táo tợn: “Ồ? Ngươi không sợ sao? Vậy thì dùng để chùi đít thì thế nào?”.

“Tôi giết anh a a!!!”. Yến Tử Hoàn giận đến nỗi mất hết lý trí, kéo cửa sổ vươn tay cướp lại linh hồn của mình, nhưng ngọn lửa xanh nhìn được nhưng không thể sờ được, căn bản là không có thực thể, thế là Yến Tử Hoàn đành phải túm cổ áo Long Dực lắc như điên, dán vào tan hắn hét lên: “Mau trả linh hồn lại cho ông! Nếu không ông sẽ bảo anh trai đánh anh!”.

Tôi có hai mươi tư anh trai đấy sợ chưa!

“Ha ha ha, không ích gì đâu, nô lệ”. Giọng nói của Long Dực bị bị lắc làm cho đứt quãng, “Lẽ nào ngươi không muốn có năng lực ăn thế nào cũng không béo sao?”.

“Đương nhiên là muốn! Nhưng ai muốn làm nô lệ cho anh chứ!”. Yến Tử Hoàn tiếp tục lắc không ngừng, “Trả đây trả lại đây anh trả lại cho tôi!”.

“Không trả lại được, nô lệ”. Long Dực bị lắc đến choáng đầu hoa mắt, “Ta nói rồi, sức mạnh khế ước đã có hiệu lực, dù thế nào đi nữa linh hồn của ngươi cũng không thể trở về cơ thể ngươi, kể cả ta đổi ý cũng vô dụng, có sức càn quấy thà rằng ngươi nghĩ làm sao để lấy lòng chủ nhân của ngươi, nếu ta được ngươi dỗ vui vẻ, nói không chừng sẽ tạm thời bỏ qua ý định dùng linh hồn ngươi để xì mũi…”.

Còn nói không chừng! Còn tạm thời! Yến Toàn tức quá tức quá rồi! Hận không thể cắn một miếng lên mặt Long Dực!

Lúc này, giọng Yến Nhất truyền vào từ ngoài cửa: “Ai thế?”.

Yến Tử Hoàn vừa quay đầu liền phát hiện một trận huyên náo của mình đã làm mọi người thức giấc, mọi người vây quanh cửa trong tư thế bắt trộm.

“Tại sao lại là hắn nữa”. Tưởng Phi nóng nảy đi tới trước cửa sổ kéo Long Dực vào, bừng bừng lửa giận chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.

Nhưng Long Dực hoàn toàn không để ý đến Tưởng Phi, mà cứ nhìn chằm chằm Yến Nhất, vẻ mặt anh em thất lạc nhiều năm cuối cùng cũng đoàn tụ, nhiệt tình nói: “Trời ơi, đệ đệ thân yêu của ta, tấm gương phản chiếu tất cả bóng tối và tội ác của nhân gian, trái cấm cùng sinh trưởng trên cây tà ác với ta, thực sự…là đệ sao?”.

Yến Nhất lười biếng giương mắt: “Không phải”.

Thực sự chẳng biết phối hợp!

Mạnh Phồn suýt nữa cười ra tiếng.

“Là đệ, ta có thể cảm nhận được hơi thở ác ma trên người đệ…”. Long Dực run run vai, dường như nghĩ tới chuyện gì rất thú vị, “Ha ha ha ha ha, ta là Ma vương địa ngục Long dực! Hãy để ta đánh thức sức mạnh tà ác ngủ say trong cơ thể đệ!”.

Yến Nhất trầm mặc chốc lát, ho nhẹ một tiếng: “…Ma vương địa ngục?”.

Thực sự chằng giống chút nào.

“Có khả năng là thật đấy”. Mạnh Phồn lặng lẽ kéo tay Yến Nhất, kề tai hắn nói nhỏ, “Tôi vừa vào thế giới tinh thần nhìn rồi”. Quái nhân tự xưng là Ma vương địa ngục này, thể tinh thần của hắn và hai mươi tư thể tinh thần trong thế giới tinh thần của Yến Nhất giống nhau, không những có năng lực tinh thần mạnh đến nghịch thiên, mà còn đang cuồn cuộn không ngừng tỏa ra khí đen, đồng thời rất mẫn cảm với vị khách không mời mà đến, may mà Mạnh Phồn chỉ nhìn thoáng qua rồi ra ngay, không bị năng lực tinh thần của Long Dực công kích.

“Thế à”. Yến Nhất hạ mắt nhìn Mạnh Phồn chăm chú, thuận thế nhéo nhéo đầu ngón tay của anh, kề sát vào tai anh dịu dàng nói: “Mới hai giờ không gặp, nhớ em quá”.

“Đừng quấy rối”. Tiểu thụ bất ngờ không kịp đề phòng lại bị trêu chọc, Mạnh Phồn liền nhũn chân.

Tưởng tiên sinh cũng nhân cơ hội thể hiện năng lực bạn trai, che bé hamster mềm mại ra phía sau, cách xa Long Dực.

Móng vuốt Phương Kỳ bám trên cánh tay Tưởng tiên sinh, lộ ra nửa cái đầu từ sau lưng Tưởng tiên sinh dè dặt nhìn Long Dực.

Long Dực lúng túng liếm môi một cái, lặp lại lần nữa: “Ặc, cái đó…Ta là Ma vương địa ngục, Đại ma vương tận thế khủng bố ớ…”.

Này, mấy người này đang làm gì vậy? Tại sao còn âu yếm nhau trước mặt Ma vương địa ngục vậy!?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.