Một Phút Sai Lầm

Chương 57: Chương 57:



 
Chương 57:
 
Bởi vì "người mẹ" đột nhiên xuất hiện làm cho Âu Dương Tĩnh mộng mị cả một đêm, thời điểm tỉnh lại tuy không nhớ rõ nội dung trong mơ là gì, nhưng đôi mắt lại đau rát và sưng vô cùng. Lúc rửa mặt khi soi gương đến cô cũng phải hoảng sợ! Hai mắt sưng lên giống như quả đào, vừa nhìn thấy đã biết là khóc không ít. Âu Dương Tĩnh khẩn trương úp mặt vào nước lạnh, lại còn lấy khăn mặt đắp một lúc lâu, cảm thấy cảm giác đau rát cùng sưng tấy giảm bớt không ít thì mới đi học.
 
Lúc này cách thời gian thi trung khảo còn ba tháng, trước cửa tòa nhà dạy học có thể nhìn thấy một tấm biển đếm ngược thời gian cực kỳ lớn, con số đỏ tươi đã nhắc nhở những học sinh như bọn họ là cách đến cột mốc đã không còn nhiều, nhất thời làm cho cuộc sống đang trôi êm ả như một dòng nước xuất hiện một thác nước dốc đứng, làm cho cảm thấy vô cùng khẩn trương.
 
Thời điểm Âu Dương Tĩnh đi ngang qua nhìn thoáng qua bảng xếp hạng của khối, ngược lại trong lòng lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh, trải qua quãng thời gian bất ngờ được trao đổi linh hồn với Bùi Dục, có vẻ cô đã có đánh giá toàn diện với thực lực của bản thân mình, trong lòng tự tin tăng lên không ít. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, với việc thi được vào trường trung học phụ thuộc đối với cô là chuyện vô cùng chắc chắn, nếu có thể đạt được thứ tự tốt trong cuộc thi vòng loại toán học sắp tới, vậy thì càng thêm ổn thỏa rồi.
 
Thời điểm đến phòng học, trong lớp học đã có không ít người. Thời điểm Âu Dương Tĩnh đặt cặp sách xuống rồi ngồi xuống xong, thấy La Vịnh Văn vẫn ngậm sữa như thói quen, đầu gật gù, mắt thấy còn thiếu một chút nữa thì hộp sữa sẽ bị đổ. Cô vội vàng đỡ lấy một chút.
 
"Tĩnh Tĩnh, cậu tới rồi..." La Vịnh Văn vẫn còn buồn ngủ ngồi thẳng lên một chút, miệng hút một ngụm nữa, lại ngáp một cái thật dài.
 
"Buổi tối cậu đi ngủ lúc mấy giờ mà lại thành dáng vẻ như thế này?"
 
"Không biết... Dù sao cũng đã làm xong tất cả bài tập rồi mới có thể đi ngủ." La Vịnh Văn oán thán: "Ba mẹ mình không biết giáo viên bố trí bài tập nhiều như thế nào! Làm sao mà có thể làm xong sớm được chứ! Giống như thầy giáo đã nói bỏ ra một tiếng để ôn luyện, nhiều môn học như vậy, cộng lại ít nhất cũng phải bảy tám tiếng... Cậu đừng nhìn mình như vậy, kiểu người học bá như cậu không hiểu nổi cảm giác thống khổ khi phải làm đề của những người học dốt như mình đâu." Nói xong cô ấy lại tiếp tục ngáp.
 
Quả thật Âu Dương Tĩnh không hiểu được, theo ý của cô, La Vịnh Văn không phải bởi vì số lượng bài tập quá nhiều nên mới ngủ không đủ giấc, mà là vì thiếu cách sắp xếp thời gian - - Nói ví dụ như, cô ấy biết rõ số lượng bài tập cần làm rất lớn rồi tốc độ giải đề của cô ấy không thể theo kịp, nhưng vẫn còn vào thời gian tự học lén lút đọc truyện tranh. Nói như vậy trước đó cô ấy vẫn chơi đùa rất vui vẻ, đến chủ nhật mới bắt đầu làm bài tập, cho nên ngủ không đủ giấc cũng là tự tìm lấy.
 

Âu Dương Tĩnh vừa nghĩ vừa lấy bài báo tiếng anh ra bắt đầu làm bài ôn tập, còn chưa làm được nửa bài thi, cũng đã cảm giác được một ánh mắt rất nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm. Cô thở dài, dừng bút lại hỏi La Vịnh Văn đang sáp lại gần cô: "Chuyện gì?"
 
"Cậu khóc sao?" La Vịnh Văn hỏi.
 
"Gặp ác mộng." Âu Dương Tĩnh ăn ngay nói thật.
 
Nhưng rõ ràng La Vịnh Văn không có tin, cô ấy nhìn chung quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người vẫn đang bận việc của riêng mình, liền kề sát tai Âu Dương Tĩnh nói nhỏ: "Tĩnh Tĩnh, có phải cậu và bạn trai cãi nhau hay không?"
 
"Không có. Mình không có bạn trai." Âu Dương Tĩnh nói.
 
La Vịnh Văn bĩu môi nói: "Này - - Mình đã nhìn thấy soái ca bên Anh Hoa đến tìm cậu mấy lần, hai đứa mình là gì chứ, cậu còn giấu diếm với mình sao? Mình đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!"
 
"Mình không có giấu giếm cậu, cậu ấy không phải bạn trai của mình." Âu Dương Tĩnh phủ nhận: "Cậu ấy tới tìm mình là do mình đã nhờ cậu ấy mang bài kiểm tra bên Anh Hoa đến cho mình, nếu không thì tài liệu luyện tập cho các cậu là ở đâu ra chứ."
 
"Vậy cậu đã cho cậu ấy lợi ích gì, mà có thể để cho cậu ấy chạy xa như vậy đến đưa bài kiểm tra cho cậu chứ?" La Vịnh Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
 
Âu Dương Tĩnh lắc đầu, vấn đề hai người cũng vừa mới nói cũng có lúc cô cũng muốn nói, nhưng mà khi tất cả những hành động kéo dài khoảng cách của cô đều bị sự nhiệt tình của Bùi Dục hóa giải hết rồi. Anh coi cô là bạn bè, mà anh đối với bạn bè luôn luôn rộng rãi. Nhưng mà nhìn vào ánh mắt của La Vịnh Văn, cô đã biết là không thể giải thích rõ ràng được, vì thế đã ngậm miệng, dù sao thời gian sẽ chứng minh toàn bộ.
 
"Tĩnh Tĩnh, người nam sinh kia có phải đang theo đuổi cậu hay không?" Tuy câu nói của La Vịnh Văn là một câu hỏi, nhưng rõ ràng, cô ấy lại cảm thấy thật sự là như vậy.
 
"Làm sao có thể!" Âu Dương Tĩnh không chút suy nghĩ liền nhanh chóng phủ nhận.

 
Nói thật, hồi mới gặp Bùi Dục hai người còn còn chưa có trao đổi gì nhiều, bề ngoài cùng tài hoa của Bùi Dục đã làm tâm hồn thiếu nữ của cô rung động. Nhưng sau khi hai người quen thuộc, cô càng cảm giác được Bùi Dục vô cùng hoàn mỹ, tình cảm thiếu nữ từng ôm ấp lúc trước lại càng chôn dấu thật sâu. Nếu không phải có một loại kì tích như trao đổi thân thể, vốn dĩ bọn họ sẽ là người của hai thế giới. Nữ sinh Anh Hoa muốn ưu tú đều có ưu tú, căn bản là không có việc Bùi Dục bỏ qua những cô gái bạch phú mỹ như vậy mà để theo đuổi cô.
 
La Vịnh Văn thấy cô phủ định một cách triệt để, không mang theo một tia do dự, tất nhiên cũng không thể xác định được suy đoán vừa rồi của chính mình. Dù sao cô ấy cũng chỉ nhìn thấy Âu Dương Tĩnh cùng bạn nam sinh kia nói chuyện, bất luận là biểu cảm hay là khoảng cách của hai người đều không có khác gì những người khác. "Nhưng mà mình còn cảm thấy cậu ấy thích cậu..." La Vịnh Văn đầy do dự kết luận, vì chứng minh quan điểm của mình là chính xác, lại bổ sung thêm một câu: "Đây là trực giác của phụ nữ!"
 
Âu Dương Tĩnh không chút nể mặt cười thành tiếng! Giống như cô đang xem một bộ phim hài kịch vậy, lại còn tự xưng là phụ nữ nữa! Nói là thiếu nữ cũng là một cách miễn cưỡng rồi! "Được rồi, cho dù cậu ấy có thích mình thì cũng không thể cho cậu thêm một điểm khi thi trung khảo, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh làm bài tập đi! Có phải buổi tối lại không muốn đi ngủ sớm nữa không?"
 
Một câu này quả nhiên là có tác dụng, nhất thời La Vịnh Văn tắt tâm tư buôn chuyện đi, chau mày ủ dột đặt lực chú ý trên đống bài thi mới được phát xuống.
 
Thu hoạch được sự yên tĩnh, Âu Dương Tĩnh cũng bắt đầu tiếp tục làm bài tập, những lời nói của La Vịnh Văn chỉ như một cục đá nhỏ, trong lòng cô chỉ có một chút kích động nho nhỏ, rất nhanh ngay cả khi cô chưa từng cảm nhận được mà mang theo chút tâm tư đó chìm xuống đáy hồ luôn.
 
Thời điểm tan học, nhìn thấy Bùi Dục đứng ở chỗ cách cổng trường học không xa chờ cô, Âu Dương Tĩnh lại kinh ngạc.
 
Ngày hôm qua là chủ nhật bọn họ mới gặp mặt nhau xong, anh đến tìm cô có việc gì chứ?
 
La Vịnh Văn cùng cô đi ra cổng so với cô thì kích động hơn nhiều, cô ấy nhỏ giọng mang theo sự đắc ý nói với Âu Dương Tĩnh: "Cậu xem đi, khẳng định là mình đoán đúng rồi! Người này tuyệt đối thích cậu!"
 
Âu Dương Tĩnh vừa muốn phản bác, cô ấy liền hi hi ha ha nhảy ra nói hẹn gặp lại với cô, trước khi đi còn tặng một nụ cười khẽ trong nháy mắt.
 
"Cậu tới làm gì vậy?" Âu Dương Tĩnh bị những lời nói của La Vịnh Văn làm cho cảm thấy có chút không được tự nhiên khi nói chuyện với Bùi Dục.

 
"Lại là cách nói chuyện này, thái độ của cậu không thể tốt hơn được một chút sao?" Bùi Dục nói như vậy, nhưng nhìn sắc mặt một chút trách cứ cũng không có. "Tôi tới hỏi cậu một chút chuyện, sợ nói trên WeChat không có rõ ràng."
 
Nhìn thấy sắc mặt Bùi Dục khó có khi lại nghiêm túc đến như vậy, Âu Dương Tĩnh cũng nổi lên lòng hiếu kỳ, sự mất tự nhiên do La Vịnh Văn gây ra lập tức biến mất không còn chút nào. "Có chuyện gì? Nghiêm túc như vậy sao?"
 
"Ở đây nhiều người, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện." Bùi Dục đưa mắt nhìn chung quanh.
 
Âu Dương Tĩn không có dị nghị . Cùng Bùi Dục cùng nhau đi về phía nhà mình. Nơi đó gần một ngõ nhỏ là nơi không có nhiều người lắm.
 
"Ngày hôm qua khi ở trạm xe buýt, cậu có quen biết người đã va chạm vào cậu đúng không." Bùi Dục nói.
 
Lần này Âu Dương Tĩnh thấy rất kỳ quái, cô không biết Bùi Dục vì điều gì mà bám chặt người kia không rời, rõ ràng chỉ là tùy tiện đụng phải một lần, không có bị thương nhưng cũng chỉ bị đụng đau mà thôi. "Tôi không có quen, không phải ngày hôm qua đã nói với cậu rồi sao?" Cô nói, lại hiếu kỳ hỏi: "Tại sao cậu lại hỏi chuyện này vậy?"
 
Bùi Dục nhìn cô chằm chằm: "Bởi vì thấy vẻ mặt cùng phản ứng của cậu khi nhìn thấy ông ta hoàn toàn không giống là không quen biết. Cậu rất sợ ông ta." Anh thấy rất rõ, ánh mắt Âu Dương Tĩnh nhìn về phía người kia vô cùng hoảng sợ. Chỉ đơn thuần do bị đụng một cái sẽ không có khả năng dùng ánh mắt đó nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
 
"Nhưng mà thật sự là tôi không có biết ông ta!" Âu Dương Tĩnh chỉ còn kém chỉ trời mà thề thốt thôi. Muốn nói đến biểu cảm không thích hợp của cô, thì đến cô cũng không thể nói rõ nguyên nhân được, chỉ biết là không biết tại sao dáng vẻ của người đó lại làm cho cô có cảm giác sợ hãi. Nhưng cô không hề muốn nói cho Bùi Dục biết. Giống như sự nghi ngờ của La Vịnh Văn, anh đã giúp cô quá nhiều rồi.
 
"Được rồi, tôi đã điều tra qua, người kia tên là Văn Phúc Toàn, có tiền sử đánh bạc, cũng sống cách nơi ở của cậu không tính là quá xa." Bùi Dục không biết được tới cùng Âu Dương Tĩnh là thật sự không biết hay là vì nguyên nhân khác nên mới không thừa nhận, đành phải nói thẳng những điều anh biết về ông ta.
 
Âu Dương Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cũng bởi vì một biểu cảm không tốt của cô mà anh lại đi điều tra người kia? Cho dù thật sự muốn theo đuổi cô thì cũng đầu cần phải làm nhiều như vậy chứ?
 
"Ngày hôm qua không phải chúng ta đã có xung đột với ông ta hay sao? Tôi lo lắng ông ta sẽ nhặt quả hồng mềm mà cầm, đi trả thù cậu, cho nên cậu phải có chút hiểu biết về tình huống của người kia." Bùi Dục giải thích. Đến bây giờ anh vẫn chưa có dũng cảm nói chuyện lúc trước cho Âu Dương Tĩnh.
 
Với cách làm đầy tinh tế của Bùi Dục, với cách nói này Âu Dương Tĩnh đã tin rồi. "Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận." Cô nói xong, phát hiện Bùi Dục không có đi về phía đường lớn mà lại tiếp tục đi về phía trước. "Cậu đi đâu vậy, bên kia mới là đường lớn mà." Âu Dương Tĩnh chỉ về phía ngã rã ở phía sau.

 
"Tôi đưa cậu về nhà." Bùi Dục nói.
 
"Không cần nha, chỉ có mấy bước chân là đến rồi." Âu Dương Tĩnh xua tay.
 
"Uhm." Bùi Dục đồng ý, nhưng lại vẫn kia trì đi cùng với cô về phía trước.
 
Âu Dương Tĩnh không còn cách nào, đành phải mạo hiểm việc có thể bị bà nội phát hiện, kiên trì đi về nhà. Nhưng mà còn chưa đi đến tiểu khu, cả người cô lại đột nhiên cứng đơ, đến đây là dừng lại ngay.
 
Người phụ nữ ngày hôm qua lại tới, "mẹ" của cô lại tới nữa rồi! Không chỉ có như vậy, mà bà ta lại còn nhìn thấy cô! Trong lòng Âu Dương Tĩnh phát lạnh, theo bản năng mà quay đầu bỏ chạy.
 
"Làm sao vậy? Cậu đi đâu vậy?" Bùi Dục đầy mờ mịt chạy theo Âu Dương Tĩnh, vừa chạy vừa gọi co.
 
"Âu Dương Tĩnh!" Bùi Dục đuổi theo cô, nhanh chóng bắt được cánh tay của cô làm cho cô phải dừng lại. "Cậu làm sao vậy? Bởi vì người phụ nữ kia sao?" Anh hỏi.
 
Âu Dương Tĩnh biết không thể gạt được anh, đành phải áp chế lại sự sợ hãi, dùng hết sức lực bình tĩnh nói: "Chắc cậu cũng nhìn thấy, bà ta là mẹ tôi. Hình như đang tìm địa chỉ nhà của tôi."
 
Trong lòng Bùi Dục mạnh mẽ trầm xuống, trước thời hạn sao? Anh nghĩ muốn hỏi Âu Dương Tĩnh chuyện về mẹ của cô, nhưng lại phát hiện anh vẫn nắm lấy tay Âu Dương Tĩnh không có buông ra, mà Âu Dương Tĩnh còn đang hơi run run. Đều đã sợ thành như vậy rồi mà còn giả bộ bình tĩnh ở trước mặt anh! ? Bùi Dục chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên như bốc hỏa, kéo cánh tay của Âu Dương Tĩnh vào trong lòng mình. Cảm giác Âu Dương Tĩnh muốn vùng vẫy, anh lại tăng thêm một chút sức lực giữ chặt cô lại.
 
"Có tôi ở đây, đừng sợ." Anh ấp úng nói.
 
Anh đang tức giận, nhưng rốt cuộc lại không biết tức giận cái gì. Là tức giận anh tạm thời vẫn chưa có biện pháp giải quyết tai họa ngầm uy hiếp đến sự an toàn của cô sao, hay vẫn là tức giận do việc hai người bọn họ đã thân cận như vậy rồi, mà Âu Dương Tĩnh lại có việc muốn gạt anh sao? Hay là cả hai đều có.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.