Một Phút Sai Lầm

Chương 68: Chương 68:



 
Chương 68:
 
Ngày hôm sau khi tan học, Âu Dương Tĩnh mới ra tới cổng trường, liền phát hiện Bùi Dục lại đã đứng ở phía ngoài cổng, xem ra anh căn bản không xem lời cô nói không cần đưa đón là quan trọng. Âu Dương Tĩnh biết, Bùi Dục muốn tới đón cô thì buổi chiều chỉ có thể nghỉ hai tiết học, mà còn chờ tới khi anh đưa bản thân mình về nhà sau đó mới về thì nhất định đã sớm qua thời gian cơm chiều rồi, tuy cô không muốn phiền toái tới chú ba của Bùi Dục, nhưng lại càng sợ làm chậm trễ việc học tập của Bùi Dục. Cuối cùng đành phải thỏa hiệp, đồng ý để cho đồ đệ của chú ba thay phiên đưa đón.
 
Dù sao đời này cô đã thiếu Bùi Dục không ít rồi, lại nhiều thêm một nét bút cũng không phải là chuyện gì quá lớn. Đúng là rận nhiều không ngứa, nợ nần nhiều không lo, đến chuyện trả lại thì sau này hãy nói đi.
 
Âu Dương Tĩnh hít một hơi thật sâu, cũng không quay đầu lại mà thoải mái đi vào cổng đại viện - - Không cần nhìn cũng biết, cái tên ngốc nghếch Bùi Dục kia khẳng định vẫn ở phía sau nhìn cô, nếu cô mà quay đầu nói tạm biệt, thì lại trì hoãn thêm mười phút nữa cũng không thể đi được.
 
Mắt thấy Âu Dương Tĩnh vào tiểu khu, lúc này Bùi Dục mới quay về nhà. Mới vừa lên xe taxi, điện thoại di động liền vang lên. Là có tin nhắn gửi tới, chỉ có mấy chữ: Có đầu mối, gặp mặt rồi nói. Người gửi thư là chị Tiểu Hà.
 
Bùi Dục lập tức lấy lại tinh thần, cùng hẹn thời gian gặp mặt với chị Tiểu Hà vào chủ nhật.
 
Chị Tiểu Hà có tên đầy đủ là Hà Nhuế, tràn đầy lòng hiểu kỳ, từ nhỏ đã không an phận, năm đó ở trường cảnh sát cũng là một người làm người ta đau đầu, sau khi tốt nghiệp cũng đã đi làm hai năm, nhưng không vừa ý với công việc làm ở sở công an quá ngột ngạt, liền từ chức hợp tác cùng với một người bạn mở văn phòng thám tử tư. Sau khi cha mẹ cô ấy biết cô từ chức, đã tức giận nói rằng sẽ cắt đứt viện trợ kinh tế cho cô, thậm chí còn đổi cả chìa khóa căn phòng nhỏ vốn cô đang ở.
 
Từ miệng hai người Hà Nhuế là một cô gái vừa mới tốt nghiệp được hai năm, không nhà không cửa lại không có nguồn kinh tế, như thế nào cũng sẽ thỏa hiệp thôi. Nhưng mà Hà Nhuế lại đầy vui vẻ mang theo hành lý đến chỗ bạn bè tìm nơi nương tựa, một chút thương cảm vì bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà cũng không có.
 

Thám tử tư nghe qua vô cùng oai, nhưng vừa mới bắt đầu Hà Nhuế làm việc không được thuận lợi, không ít khách hàng vừa thấy cô là một cô gái trẻ tuổi liền không nói hai lời quay đầu rời đi, đoán chừng Hà Nhuế phải uống gió tây bắc một năm, toàn bộ đều dựa vào chút tiền tiết kiệm trước kia cùng với sự giúp đỡ của bạn bè mới không có chết đói. Một năm sau, bởi vì có một người phụ nữ có tiền đến thuê cô ấy đi theo dõi chồng bà ấy ở bên ngoài... Cùng có thể chứng minh được đối phương có ác ý muốn di dời tài sản, để cho người phụ nữ kia vào thời điểm ly hôn không phải chịu thiệt thòi về mặt kinh tế, lúc này có có một chút danh tiếng, từ từ khách hàng tìm đến cũng nhiều hơn, qua hai năm cuối cùng cũng trả hết nợ nần lúc trước, triệt để thoát khỏi tình trạng phải nhờ giúp đỡ đầy quẫn bách trước kia.
 
Nhưng làm cho Hà Nhuế phiền não chính là, bởi vì cô giúp người ta tra được người trật khỏi đường ray trong hôn nhân, cho nên những ủy thác tìm tới cửa kế tiếp đều là đi theo dõi tra nam. Mặc dù tiền bạc không ít, nhưng mỗi ngày đều đi theo dõi những người đàn ông trung niên đầy mỡ làm trò cười thật sự làm cho người ta phải sốt ruột. Cho nên đến khi Bùi Dục tìm cô giúp đỡ điều tra Vạn Bình, ngoài mặt thì cô ấy cự tuyệt, nhưng trong lòng lại rất là hứng thú.
 
Đặc biệt là cậu cả của Bùi Dục, cũng là sư phụ của cô sau khi đã nói cho cô biết một tin Vạn Bình có thể là một phần tử "Người có nhân cách phản xã hội" đặc biệt nguy hiểm, cô ấy quả thực càng không thể kìm nén được sự kích động trong nội tâm được nữa. Vừa đúng lúc Vạn Bình lại là một mỹ nhân, dù có ngoan độc nhưng so với những ông già ngốc nghếch còn đẹp mắt hơn. Thứ hai là, trước đó một người đồng nghiệp cũ đã từng học qua tâm lý học vậy mà lại nói Vạn Bình không có ghi chép nào trong hồ sơ phạm tội làm người ta thấy sợ hãi, thật sự để cho cô ấy khẩn cấp muốn gặp người phụ nữ này một lần.
 
"Leng keng - -" Bùi Dục nhấn chuông cửa.
 
Chỉ trong chốc lát, cửa mở, một mái tóc rối tung, đôi mắt đen thui, một người phụ nữ có gương mặt trắng bệch nhô đầu ra, dọa Bùi Dục nhảy dựng. Một lát sau mới cẩn thân gọi: "Chị Tiểu Hà?"
"Vào đi." Xem ra Hà Nhuế vô cùng tiểu tụy, sau khi dẫn Bùi Dục đến phòng khách ngược lại tự động ôm lấy gối ôm nghiêng người dựa vào trên ghế sofa.
 
Bùi Dục tự giác đi đến bên cạnh bình nước rót cho mình một cốc, lại hỏi Hà Nhuế: "Chị muốn uống nước không?"
 
"Một ly coffee, cám ơn." Hà Nhuế lười biếng chỉ huy anh: "Bên cạnh cái giá phía trên có coffee hòa tan."
 
"Chị đã thức đêm rồi." Bùi Dục bưng hai cốc nước qua. Đưa cho Hà Nhuế một cốc.
 

"Cực kỳ rõ ràng sao?" Hà Nhuế nhận lấy một cốc nước uống một ngụm: "Tại sao lại chỉ là nước trắng?"
 
"Không thể rõ ràng hơn." Bùi Dục nói: "Ít nhất đã già hơn năm tuổi."
 
Lời nói này đối với một người phụ nữ quả thật như muối sát vào tim! Hà Nhuế vừa nghe, lập tức ngồi dậy, ra sức chà chà lên mặt, lại vuốt vuốt tóc hai lần. Sau cùng khi nghĩ đến người ngồi đối diện cũng chỉ là học sinh trung học, liền cam chịu một cách triệt để: "Thôi, dù sao với độ tuổi này của chị cho dù có làm như thế nào thì trong mắt mấy đứa cũng chỉ là một bà thím mà thôi." Nói xong cô ấy lại ngáp một cái thật dài, sau khi uống sạch cốc nước mà Bùi Dục đưa qua. Từ trên bàn trà lấy ra một túi văn kiện đã được đánh máy. "Em xem trước đi, chị đi rửa mặt cho tỉnh tảo một chút đã."
 
Bùi Dục nhận lấy phần từ liệu, chỉ thấy nội dung bên trong vô cùng tường tận, gần như nói hết cả cuộc đời mẹ ruột của Âu Dương Tĩnh.
 
Năm tuổi mẹ chết, năm thứ hai, cha tái hôn. Thời điểm mười một tuổi cha cùng mẹ kế ngoài ý muốn mà qua đời, vạn Bình cùng em trai là Vạn An bởi vì không có ai nuôi nấng mà bị đưa đến viện phúc lợi, mười tám tuổi Vạn Bình tốt nghiệp trường chung chuyên (giống như trường dạy nghề ở Việt Nam), làm việc tại nhà xưởng không đến một tháng liền đến quán ba làm phục vụ, cùng với em trai Vạn An rời khỏi viện phúc lợi. Bốn năm sau, sinh Âu Dương Tĩnh...
 
Bùi Dục cầm phần báo cáo kia đọc mấy lần, trên báo cáo ngoại trừ nói việc sinh hoạt cá nhân của Vạn Bình không có kiềm chế, cùng với việc luôn đổi việc thì gần như không có một cái nào là không ổn cả. Ít nhất theo phần báo cáo này anh không có nhìn ra được bất cứ đột phá nào. Hoặc là bà ta là một người phụ nữ ham ăn biếng làm, chỉ là do nghiện bài bạc nến mới bán con gái sao?
 
Không đúng, Bùi Dục cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy. Anh cầm báo cáo độc lại một lần nữa. Cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ không được thích hợp - - Công việc của Vạn Bình luôn không ổn định, nhưng mà tất cả những nơi bà ta ở trong mấy năm nay đều là trong những tiểu khu sa hoa của thành phố. Anh đã coi sơ lược về lý lịch cùng chức vụ khi làm việc, căn bản là không có khả năng trả nổi tiền thuê ở những tiểu khu này.
 
Bùi Dục suy nghĩ một chút về người phụ nữ kia, trên người bà ta mặc đều là đồ cao cấp, mà những thứ này rõ ràng bà ta không thể mua nổi. Một người phụ nữ, bằng cấp không cao, không có cha mẹ để dựa vào, lại không có một công việc đứng đắn, nhưng quanh năm lại tiêu sài ở những nơi cao cấp, tiền của bà ta ở đâu ra? Bùi Dục chỉ cần thoáng suy nghĩ cũng có thể hiểu được bảy tám phần.
 
"Xem xong rồi sao?" Hà Nhuế rửa mặt xong đi từ toilet ra, ngồi xuống chỗ đối diện Bùi Dục.

 
Bùi Dục nói suy đoán của bản thân mình ra cho Hà Nhuế biết. Hà Nhuế gật đầu, lại lấy một phần từ liệu khác đưa cho anh. Người bị điều tra chính là em trai của Vạn Bình, Vạn An. Bùi Dục nhận lấy xem, trái người phần giới thiệu tường tận của Vạn Bình, của Vạn An đơn giản hơn nhiều, chỉ là một tên lưu manh, côn đồ, dựa vào việc làm bảo vệ cho một mạt chược của người ta mà sống tạm bợ. Vạn An ham bài bạc, mỗi lần thua sạch hắn đều sẽ đi tìm chị gái của hắn. Vạn Bình có khi để ý đến hắn ta, có khi lại không để ý tới. Nhưng đoán chừng nhiều lần vẫn trả tiền cho hắn, cho nên cho dù Vạn An từng bị Vạn Bình mắng mấy lần, nhưng như cũ lắc lư đi theo người chị gái này.
 
"Từ cái này có thể nhìn ra điều gì? Nói nghe một chút." Hà Nhuế cổ vũ anh.
 
Bùi Dục đưa hai ngón tay lên: "Thứ nhất, Vạn Bình chẳng những tiêu tiền rất hoang phí, mà còn không định kỳ cho Vạn An một khoản, chứng minh rằng kim chủ của bà ta là một người có tiền. Thứ hai, chị nói Vạn Bình là người có nhân cách phản xã hội, cho nên về mặt tình cảm bà ta rất lạnh lùng. Nhưng từ hai phần tư liệu này có thể thấy được, Vạn Bình đối với người em trai này của bà ta thật sự khá tốt, chẳng những tìm một công việc đón em trai khỏi viện phúc lợi, lại còn cho hắn tiền bạc."
 
"Cho nên?" Hà Nhuế đầy hứng thú nhìn anh.
 
"Nếu không phải là đồng nghiệp của chị phán đoán sai lầm, thì đó chính là Vạn An đối với bà ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Là một công cụ dùng rất thuận tay." Bùi Dục có kết luận. Kỳ thật từ đời trước, trong bản tin có nói về hai chị em Vạn An Vạn Bình, Bùi Dục bắt đầu làm so sánh với tư liệu, phát hiện những phân tích kia có thể cực kỳ chính xác.
 
Một tay Hà Nhuế vừa lau nước, nhíu mày, vừa nhận lại hai phần tư liêu kia. Sau khi cô ấy rửa mặt xong thì vẻ mệt mỏi đã bớt hẳn, cả người đều có tinh thần hơn rất nhiều. "Tiểu Dục, theo lý mà nói, việc này cũng không phải là việc mà một đứa nhỏ như em quan tâm." Hà Nhuế nói xong, dừng lại một chút, chờ xem Bùi Dục có phản ứng gì, nhưng lại không thấy một chút nôn nóng nào trong sắc mặt của anh, chỉ bình tĩnh chờ cô ấy tiếp tục nói.
 
Hà Nhuế thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng hai hàng lông mày lại nhanh chóng nhíu thật chặt, hình như là vì đang suy xét một điều gì đó rất khó khăn, sau khi cân nhắc một hồi lâu mới sắp xếp lại trật tự những từ cần nói: "Những chuyện trước đó em nói về Vạn Bình thì sau này không cần được nói ra nữa."
 
"Vì sao?" Bùi Dục hỏi.
 
"Bởi vì người sau lưng cô ta, cũng chính là kim chủ của cô ta, chúng ta không thể trêu chọc nổi." Hà Nhuế nói. Theo lý những lời này của cô không nên nói cùng với một đứa bé mười bốn tuổi. Nhưng Bùi Dục không giống với những đứa trẻ khác, sau khi Hà Nhuế tiếp xúc với anh cũng đã coi anh như một người ngang hàng mà đối đãi. Cho nên sau khi nói xong mấy cô kia, cô còn nói: "Mà còn, tuy cô ta không có bị ghi tội, nhưng mấy năm trước đã có một vụ án mạng liên quan ít nhiều đến cô ta, chẳng qua là cuối cùng chứng cứ không có đủ, cô ta không có bị khởi tố mà thôi."
 
"Chị Tiểu Hà, ý chị nói là, bản thân bà ta cũng không có sạch sẽ? Vậy thì tốt quá!" Bùi Dục nghe xong hai mắt phát sáng, đây tất nhiên là tin tức tốt! Nếu vốn Vạn Bình đã từng phạm tội, thì chuyện đưa bà ta tiến vào tù chẳng phải là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều sao?
 

Hà Nhuế nhìn Bùi Dục lắc đầu: "Nói dễ hơn làm, thủ phạm của vụ án kia đã bị bắn chết, vụ án cũng gần như không còn điểm gì đáng ngờ nữa rồi."
 
Bùi nghe có phần không hiểu: "Ý của chị Tiểu Hà là gì vậy?"
 
"Chờ." Hà Nhuế nói: "Mấy năm nay cô ta không có tội gì bị ghi lại, nhưng không có nghĩ là bản thân co ta trong sạch. Có câu Đứng ở bên sông làm sao có thể không ướt giày", chỉ cần cô ta làm một chuyện gì phạm pháp, thì đó sẽ là thời điểm tìm ra sơ hở."
 
Bùi Dục nhíu mày thật chặt: "Vậy thì cần phải đợi bao lâu chứ?"
 
"Lo lắng cho cô bé kia sao?" Hà Nhuế đột nhiên nở nụ cười: "Không phải em đã tìm chú ba của em giúp đỡ nhìn cô bé đó rồi sao, có cái gì mà phải lo lắng chứ?"
 
Bùi Dục há miệng th ở dốc, miệng của chú ba thật là rộng!
 
"Được, chuyện này liền dừng ở đây." Hà Nhuế đứng lên, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng. Tuy Bùi Dục không có được đáp án mình muốn, nhưng cũng chỉ có thể đứng dậy theo mà thôi.
 
Trước khi đi, Hà Nhuế còn nói với anh: " Lưới trời tuy thưa mà khó lọt em phải tin tưởng những lời này. Nhất định không được làm ra bất cứ chuyện nguy hiểm nào đó."
 
Bùi Dục gật đầu đồng ý. Tuy bình thường Hà Nhuế tùy tiện cùng vai phải vế với anh, nhưng trên thực tế là một người trong thô lỗ có sự tinh tế, nếu cô ấy đã dặn dò chân thành như vậy, chứng minh cô ấy đã nắm chắc được một chút lỗ hổng của Vạn Bình rồi.
 
Nhìn Bùi Dục trịnh trọng đồng ý, vào thang máy, lúc này Hà Nhuế mới quay lại bên trong sở sự vụ. Cô ấy tự pha cho chính mình một ly coffee hòa tan, quả thật chuyện của Vạn Bình cô ấy đã có manh mối, nhưng mà kia mới chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi... Cô ấy nắm chặt lấy cái ly, có phần không dám nghĩ tới những cái gì còn chưa có nổi lên trên mặt nước nữa.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.