Một Phút Sai Lầm

Chương 69: Chương 69:



 
Chương 69:
 
Những chuyện này xảy ra ở nơi mà Âu Dương Tĩnh không hề biết.
 
Cho nên rõ ràng nguy hiểm ở rất gần nhưng cô lại thoải mái hơn Bùi Dục rất nhiều. Dù sao trong trí nhớ của cô, đời trước mãi cho đến khi tốt nghiệp sơ trung, Vạn Bình vẫn chưa từng xuất hiện thêm lần nào. Có lẽ trong khoảng thời gian này tiền bạc trong tay bà ta cũng không thiếu đi. Âu Dương Tĩnh cười đầy châm chọc, mười bốn năm không xuất hiện người mẹ lại đột nhiên chạy đến nhận cô nhưng mà lại là vì muốn đổi cô lấy tiền. Thật là...
 
Rất nhanh cô liền áp chế loại cảm xúc không thoải mái này xuống, lúc ấy cô chỉ có một mình cũng không xảy ra chuyện gì, hiện giờ Bùi Dục lại còn tìm thêm rất nhiều người để đưa đón cô như vậy, chỉ vì điểm này, cô cũng có thể an tâm mà học tập thật tốt rồi, đó là cách không phụ ý tốt của anh.
 
Chuyện học tập theo nhóm nhỏ bởi vì bản kế hoạch của Âu Dương Tĩnh mà lại lần thứ hai xuất hiện trong chương trình học tập, diệt tuyệt sư thái là một người mạnh mẽ vang dội, rất nhanh đã quyết định thời gian trao đổi, lại còn tự xuất tiền túi ra để photo từ bản chính mà Âu Dương Tĩnh cung cấp thành mấy chục bản, đảm bảo cho mỗi học sinh trong lớp đều có một bản đến tay. Có diệt tuyệt sư thái đốc thúc, hiểu quả của việc học tập theo nhóm nhỏ vẫn khá tốt.
 
Toàn bộ lại giống như trước, lớp sáu lại một lần nữa đạt được vị trí thứ nhất. Không cần phải nói, số người nằm trong danh sách hai mươi người đứng đầu mỗi môn chia đều, đều đã bỏ xa các lớp khác một quãng dài.
 
Có thành tích như vậy, không thể tách rời việc diệt tuyệt sư thái nghiêm khắc giám sát cùng bản thân học sinh lớp sáu tự cố gắng được, nhưng mà nhân tố mấu chốt nhất, cũng làm cho những lớp áp dụng hình thức học tập giống như lớp sáu nhưng mà lại thất bại nguyên nhân chính là - - Âu Dương Tĩnh.
 
Cho nên mới nói, không nên coi thường sức mạnh của tấm gương. Từ khi Âu Dương Tĩnh nhập học tới nay thành tích vẫn luôn giữ vững vị trí thứ nhất của lớp, mà cô cũng không phải kiểu người bình thường cà lơ phất phơ "Không đọc sách cũng có thể thi được hạnh nhất" "Thiên tài." Cô chưa bao giờ che dấu sự cố gắng của bản thân mình, thậm chí còn thoải mái công bố cho mọi người biết thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi của cô. Có một học bá như vậy, đối với những người bạn học khác mà nói không thể nghi ngờ chính là cực kỳ có tác dụng trong việc khích lệ chính diện.
 
Sự tồn tại của cô đối với mọi người mà nói, chăm chỉ cũng không phải chỉ là một chuyện đáng bị châm biếm, cố gắng học tập cũng tuyệt đối không phải là vì "chỉ số thông minh thấp". Cho nên học sinh lớp sáu dưới sự ảnh hưởng của cô rất nhanh đuổi theo ý tưởng "Không đọc sách liền thi không được hạng nhất" người như thế là một sự tồn tại đáng mong đợi.
 
Nhìn thấy học sinh lớp mình có thể có được thành tích như vậy, diệt tuyệt sư thái xưa nay không nói cười tùy tiện trên mặt cũng đã bắt đầu thỉnh thoảnh hiện ra ý cười. Ngay cả thời điểm giám sát bọn họ học tập giọng nói cũng dịu hơn ba phần. Làm cho La Vịnh Văn là kiểu học sinh trong lớp sợ cô nhất cũng không khỏi thầm thì nói: "Chẳng lẽ diệt tuyệt còn kìm nén đại chiêu gì nữa sao?"

 
Âu Dương Tĩnh cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Tuy diệt tuyệt sư thái đối xử với học sinh rất nghiêm khắc, nhưng đó cũng bởi vì là bà quá muốn học sinh của lớp mình có thể có tương lai tốt đẹp hơn thôi. Hiện giờ mọi người có tiến bộ nhảy vọt, tất nhiên là bà sẽ cao hứng rồi.
 
Cho dù trở lại văn phòng, dáng vẻ của diệt tuyệt sư thái vẫn là mặt mày hớn hở. Khó tránh khỏi đều là giáo viên chủ nhiên đầy chua xót nói mấy câu hơn thua: "Chỉ là một lần mô phỏng trung khảo mà thôi, lại không phải thành tích trung khảo thật sự, đến thời điểm bắt đầu trung khảo thật sự vẫn phải xem phát huy ở trường thi mới được."
 
Vị giáo viên này nói cũng không có sai, cho nên ngay từ đầu diệt tuyệt sư thái không có trả lời của cô ấy, mở máy tính ra kiểm tra lại thành tích của học sinh trong lớp một lần nữa, nếu bảo trì thành tích như thế này, vào thời điểm bắt đầu trung khảo trong lớp học của bà tỉ lệ lên lớp vẫn có thể vượt qua năm mươi phần trăm.
 
Vừa cảm thấy đầy thỏa mãn, điện thoại lại vang lên. Diệt tuyệt sư thái nhấn nghe, mới nghe không tới ba mươi giây, vừa rồi trên mặt vẫn còn ý cười đã biến mất lập tức, không khí chung quanh bà cũng giống như trong nháy mắt từ ba tháng mùa xuân tới những ngày đông giá rét tháng chạp. "Tôi lập tức đi qua." Diệt tuyệt sư thái để điện thoại xuống, chẳng quan tâm tới ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của các giáo viên khác trong phòng, vội vàng rời khỏi văn phòng.
 
Điện thoại là phòng giáo dục gọi tới, nói học sinh lớp sáu khoảng thời gian trước sau khi tan học đã tụ tập ẩu đả, hiện tại có người báo đến trường học. Thân là chủ nhiệm lớp, việc sợ nhất chính là học sinh gây rối, diệt tuyệt sư thái vừa nghe đến bốn chữ "Tụ tập ẩu đả", nhất thời đầu óc như muốn bùng nổ. Hấp tấp chạy phòng giáo dục, đi thẳng đến bàn làm việc của người đã gọi điện cho bà.
 
"Sao lại thế này?" Diệt tuyệt sự thái hỏi. "Đánh người nào? Người nào báo?"
 
"Cô giáo Nghiêm, trước tiên cô đừng có gấp." Giáo viên phòng giáo dục nói: "Trên thực tế là bộ người nặc danh báo, còn có ảnh chụp cùng video clip, cô hãy xem đi."
 
Xem xong cái gọi là chứng cớ, diệt tuyệt sư thái đen mặt, bởi vì ánh sáng không tốt, người quay chụp video lại ở quá xa, video clip được quay cũng không có rõ lắm, nhưng làm chủ nhiệm lớp, bà vẫn chỉ cần liếc mắt là nhận ra người nào đã tham gia. Nhưng trong cái video này xem ra không giống "Tụ tập ẩu dả" người lại có vẻ giống như học sinh lớp của bà đơn phương đánh đối phương, bởi vì có thể nhìn ra được, nhân số đối phương ít hơn nhiều so với học sinh lớp của bà.
 
"Việc này tôi sẽ nhanh chóng làm rõ, trước tiên đừng để cho học sinh biết, dù sao sắp tới trung khảo rồi." Diệt tuyệt sư thái nói. Nhanh chóng tỉnh táo lại sau khi nghe thấy tin tức xấu bị làm cho chấn động, sau đó bà đã ý thức được đoạn video này kỳ thật có vấn đề. Trong video ở bên cạnh có mấy nữ sinh vây quanh Âu Dương Tĩnh, xem ra là đang ở đó trấn an cô. Trực giác cho bà biết, có khả năng chân tướng sự việc này không phải là tụ tập ẩu đả như những gì người báo nói.
 
Giáo viên bên giáo dục cũng có ý kiến như thế này, dù sao cũng là một người nặc danh báo đến, mục đích báo đến ban đầu cũng không rõ ràng lắm, đương nhiên bọn họ sẽ không bởi vì một đoạn video ngắn mà quyết định xử phạt học sinh.
 
Diệt tuyệt sư thái không có quay về văn phòng, trực tiếp đến phòng học gọi lớp trưởng cùng Âu Dương Tĩnh ra.

 
Thời điểm Âu Dương Tĩnh bị diệt tuyệt sư thái gọi ra ngoài thì trong lòng cũng đã hiểu. Quả nhiên, diệt tuyệt sư thái vừa mở miệng liền hỏi chuyện đánh nhau hôm đó của bọn họ.
 
Thời điểm việc này xảy ra cùng với đời trước cũng không sai biệt lắm, Âu Dương Tĩnh cướp lời mỏe miệng trước lớp trưởng liền bình tĩnh nói ra rõ ràng chân tướng sự việc, hơn nữa còn nhấn mạnh bọn họ đã báo cảnh sát, ở chỗ cảnh sát cũng đã lập án.
 
Diệt tuyệt sư thái nghe xong nhẹ nhàng thở ra một hơi, có chứng cớ này, thì hành vi của bọn họ chính là hăng hái làm việc nghĩa, không phải tụ tập ẩu đả. "Các em làm rất khá." Thậm chí diệt tuyệt sư thái còn vỗ bả vai của lớp trưởng, đơn giản nói ra chuyện có người nặc danh báo chuyện này: "Các em báo cảnh sát rất đúng lúc, cô sẽ đi đến phòng giáo dục nói chuyện này."
 
Quả thực lớp trưởng được tán thưởng nên cảm thấy hơi sợ, ngay từ đầu cậu ta còn cho rằng xuất hiện loại sự việc như thế này thế nào diệt tuyệt sư thái cũng đều sẽ mắng nhóm người bọn họ một trận. "Là Âu Dương Tĩnh nhắc nhở." Ngược lại lớp trưởng cũng không có tranh công.
 
Ánh mắt diệt tuyệt nhìn Âu Dương Tĩnh càng thêm tán thưởng, gặp phải chuyện lớn như vậy mà vẫn có thể bình tĩnh kêu bạn học báo cảnh sát, đứa nhỏ này thật sự khó có được. Nhưng mà diệt tuyệt sư thái vẫn có một chút bất mãn: "Trước tiên khi các em biết được sự việc này, vì sao lại không báo cho giáo viên biết? Lần này là may mắn, Âu Dương Tĩnh nhớ được nhắc các em phải báo cảnh sát, nếu như không báo cảnh sát thì sao? Một khi có người tố cáo các em đánh nhau ở bên ngoài trường học, làm không tốt sẽ phải chịu kỷ luật! Trong hồ sơ có ghi một báo cáo kỷ luật thì có trợ giúp gì việc học lên của các em sao?"
 
Lớp trưởng gãi gãi đầu, không có phản bác được. Âu Dương Tĩnh nhìn diệt tuyệt đang tức giận, nhớ tới đời trước, lần đó cô bị sợ hãi các bạn học cũng đang tràn đầy cảm giác hành hiệp trượng nghĩa, đang làm anh hùng đến mức không thể kích động hơn được nữa, người nào cũng không nhớ tới việc báo cảnh sát. Kết quả là bị người nặc danh báo đến phòng giáo dục của trường học, bọn họ có miệng nhưng cũng không nói rõ được, cuối cùng toàn bộ mọi chuyện đều do diệt tuyệt sư thái gánh chịu tất cả, mấy người mách lẻo cũng không có xuất hiện gây chuyện nữa, việc này mới coi như xong.
 
Những chuyện này là sau khi tốt nghiệp Âu Dương Tĩnh trong lúc vô ý mới nghe được, bởi vì sự việc này, diệt tuyệt sư thái bị khấu trừ nửa tháng tiền lương, mà phần đánh giá cũng bị ảnh hưởng. Mà những điều này vào lúc đó bà lại không có lộ ra bất cứ một chút nào với học sinh.
 
"Còn có Âu Dương Tĩnh, chuyện nguy hiểm như vậy và em cũng gạt cô sao?" Diệt tuyệt sư thái giáo huấn lớp trưởng xong thì súng đạn cũng nhắm thẳng vào cô. "Em cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, thì đời này của em sẽ bị phá hủy đó! Mấy đứa trẻ như cái em, cả ngày xem những bộ phim anh hùng của nước Mĩ đó, đều đã coi bản thân mình can đảm như một anh hùng phải không? Cô nói cho các em nghe, lần sau nếu có loại chuyện này xảy ra nữa, nhất thiết phải báo! Người báo đầu tiên phải là cô, có nghe không?"
 
Nhất thời Âu Dương Tĩnh cùng lớp trưởng lại giả bộ làm chim cút, liên tục gật đầu rất ngoan ngoãn.
 
Diệt tuyệt sư thái mắng xong lại quay lại hỏi Âu Dương Tĩnh: "Vậy bây giờ khi em đi học phải làm sao? Vẫn có bạn học đưa về sao?" Bà biết gia đình Âu Dương Tĩnh chỉ có một người thân là bà nội.
 

Âu Dương Tĩnh lắc đầu: "Có một người chú ở võ quán đã để cho dồ đệ thay phiên đón em rồi. Khẳng định không thành vấn đề."
 
Diệt tuyệt hỏi thăm một hồi, rốt cục cũng yên tâm một chút. Nhớ lại mình phải nhanh chóng đi đến sở cảnh sát hỏi rõ tình huống một chút, nếu có thể mỗi ngày đều có cảnh sát tuần tra cũng chú ý nhìn chằm chằm chỗ kia một chút.
 
Bởi vì có cảnh sát làm chứng, bây giờ ở bên chỗ giáo dục có thể giải quyết sự việc vô cùng thuận lợi, diệt tuyệt sư thái cũng không có chịu ảnh hưởng gì, sự kiện lưu manh tập kích kia cứ như vậy mà trôi qua. Ngày ngày lại bình lặng trôi qua.
 
Tháng năm, vào thời điểm thời tiết đã vô cùng nắng nóng, thành tích vòng loại toán học cũng đã có rồi. Không hề ngoài ý muốn, Âu Dương Tĩnh cùng Bùi Dục đều đã cầm được giải thưởng của quốc gia. Trên cơ bản cũng tương đương là họ cũng đã nhận được giấy trúng tuyển của trường trung học phụ thuộc.
 
Nhưng mà đối với Âu Dương Tĩnh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, cô vẫn làm từng bước một để chuẩn bị cho kỳ thi trung khảo, thật giống như trong tay cô vẫn chưa có cầm được một tấm vé lên xe vậy.
 
"Tĩnh Tĩnh, cậu đều đã có thể chắc chắn được nhập học vào trường trung học phụ thuộc rồi, tại sao lại còn phải liều mạng như vậy chứ?" La Vịnh Văn từ trong biển đề ngẩng đầu lên, phát hiện Âu Dương Tĩnh vẫn còn đang chăm chú ôn tập.
 
"Vào được trường trung học cũng không phải là điểm cuối cùng." Âu Dương Tĩnh phân tâm để trả lời La Vịnh Văn, trường trung học phụ thuộc cũng chỉ là một điểm khởi đầu trong chuyện này mà thôi, cô so với ai khác đều rõ ràng hơn nhiều. Thi vào trường trung học phụ thuộc, cũng chỉ có ý nghĩa là cô cách lý tưởng của bản thân mình gần thêm một bước, cũng không thể chứng minh được điều gì. Mà còn lúc được học ở trong Anh Hoa mấy tháng kia, cô đã khắc sâu được bọn họ cùng với những đứa nhỏ có gia cảnh bồi dưỡng ra chêch lệch như thế nào. Kiến thức, tầm nhìn, điểm bắt đầu tiếp thu giáo dục. Nhất định phải nói thì, chỉ có thể nói bọn họ so với những đứa trẻ này từ khi sinh ra đã thua ngay trên vạch xuất phát. Cô chí có thể cố gắng gấp đôi, mới có thể san phẳng được sự chênh lệch này.
 
La Vịnh Văn thấy Âu Dương Tĩnh học tập rất nghiêm túc, cũng thấy xấu hổ khi quấy rầy cô, lại thêm hiện tại cũng không biết sách cô đọc có phải là sách trung học hay không nữa, dù sao nhất định không phải trình độ khó của sơ trung nữa. La Vịnh Văn chỉ có thể yên lặng cảm thán học bá thật là khác biệt, sau đó tiếp tục chiến đấu cùng với cuốn sách luyện tập.
 
Hôm nay là thứ bảy, ngay hôm sau là ngày nghỉ quý giá nhất mỗi tuần, các học sinh khi tan học đều giống như sau lưng có quỷ đuổi theo vậy, chạy trốn rất nhanh. Cho dù Âu Dương Tĩnh là người nhiệt tình yêu thích học tập, cũng vẫn chờ mong một ngày có thể nghỉ ngơi và hồi phục một phen.
 
Cùng tâm tình thoải mái sung sướng đi đến cổng trường học, không có nhìn thấy người anh ở võ quán đến đón cô nữa, ngược lại lại nhìn thấy Bùi Dục đứng ở kia, vừa thấy cô đến liền vui vẻ chào đón. Cũng không quan tâm đ ến ánh mắt cảnh cáo của bảo vệ, liền tiến đến dắt tay cô. "Hai tuần không gặp mặt, có nhớ mình không?" Thời gian hai người quen nhau càng lâu, thì Bùi Dục cũng càng trắng trợn hơn rồi.
 
"Không có nhớ." Âu Dương Tĩnh quay đầu, cũng không để ý đến tính toán của anh.
 
"Khẩu thị tâm phi! Mình biết thật ra cậu cũng nhớ mình." Bùi Dục cười hì hì nói.
 
Âu Dương Tĩnh á khẩu một phen, quả thật cô không phải là khẩu thị tâm phi, hiện tại chuyện học bận rộn như vậy, trong khoảng thời gian này cô gần như từ đầu tới cuối đều không có nghĩ tới Bùi Dục... Nhưng mà điểm này cô cảm thấy tạm thời vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.

 
"Ngày mai có rảnh không?" Bùi Dục nói xong đưa cho cô một cây kem mới mua.
 
Âu Dương Tĩnh nhận lấy, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
 
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là... Không phải vừa mới chính thức công bố thành tích toán học sao? Chuẩn bị chúc mừng một chút. Cũng không có nhiều người, chỉ có mấy người Vu Nhất Dương mà thôi, đều là người cậu biết hết." Bùi Dục nói.
 
Âu Dương Tĩnh nghỡ tới việc Bùi Dục thi được hạng nhất chẳng qua cũng chỉ là chuyện bình thường thôi, chúc mừng gì đó cũng chỉ là một cái cớ nghĩ ra để được thả lỏng một chút. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn học tập, quả thật cô cũng cần phải thả lỏng một chút.
 
Kết quả Bùi Dục thấy cô không có nói chuyện, lại bổ sung: "Kỳ thật ngày mai còn có một nguyên nhân nữa, Vu Nhất Dương nói gần đây dì nhỏ thất tình, tâm tình không được tốt, chúng mình muốn giúp dì ấy khôi phục cảm xúc sớm hơn một chút thôi."
 
"Hả!!!" Thế mà lại ngoài ý muốn của Âu Dương Tĩnh, dì nhỏ của Vu Nhất Dương được xem là một cô gái vô cùng - náo nhiệt, dáng vẻ lại xinh đẹp như thế, tới cùng là người nào mắt mù mà bỏ dì ấy chứ? Cô vứt nghi vấn này cho Bùi Dục.
 
Bùi Dục lắc đầu: "Làm sao mà dì ấy lại có thể để cho người ta bỏ được chứ, là dì ấy bỏ người khác."
 
"Vậy mà tâm tình dì ấy vẫn không tốt sao?"
 
Bùi Dục nói: "Cụ thể thế nào thì mình không biết, nghe Vu Nhất Dương nói không biết người đàn ông kia làm cái gì mà bị dì ấy bắt gặp được."
 
"Bắt cá hai tay?" Âu Dương Tĩnh nhíu mày.
 
"Không biết, tám phần là vậy, nghe nói tích chất còn ác liệt hơn nhiều. Lão Ngư cũng chỉ biết nhiều như vậy thôi."
 
Bùi Dục nói như vậy, đương nhiên Âu Dương Tĩnh đồng ý đi rồi. Chỉ là cô có phần hoài nghi, dì nhỏ của Vu Nhất Dương có khả năng đồng ý theo chân mấy đứa nhỏ như bọn họ mà ra ngoài chơi.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.