Một Phút Sai Lầm

Chương 75: Chương 75:



 
Chương 75:
 
Trung khảo kết thúc, dĩ nhiên thành phố G tiến vào cái nóng của mùa hè. Không có áp lực của bài vở cùng học tập, Âu Dương Tĩnh bắt đầu những kế hoạch rèn luyện đã gác lại từ lâu. Ngoại trừ việc mỗi buổi sáng đều luyện tập ở bên ngoài, mỗi tuần còn đến võ quán của chú ba Bùi Dục huấn luyện ba lần. Đối với chuyện yêu đương của cô với Bùi Dục, tuy bà nội không có tán thành nhưng cũng không còn phản đối quá kịch liệt nữa. Chỉ là mỗi lần cô ra ngoài với Bùi Dục, bà nội đều đã định sẵn thời gian gọi điện thúc giục cô trở về.
 
"Lại vẫn còn huấn luyện sao?" Bùi Dục nhìn đồng hồ treo tường. Cách thời gian bà nội Âu Dương Tĩnh gọi điện vẫn còn một tiếng nữa, nếu lúc này quay về thì vẫn còn có thể vào tiệm bánh ngọt ngồi thêm một lúc nữa.
 
Âu Dương Tĩnh lau mồ hôi trên mặt, vung vẩy cái đuôi ngựa, làm thế khởi động: "Lại một ván nữa, cậu đừng có nhẹ tay nữa."
 
Nhìn cô hứng trí bừng bừng, Bùi Dục cũng không muốn giội cho cô một gáo nước lạnh, nhíu mày nói: "Được!"
 
Kết cục cũng không cần phải đoán nhiều, hai người đánh không quá mấy chiêu, cổ chân của Âu Dương Tĩnh đã Bùi Dục bắt lấy, ngã ngửa ra tấm đệm lót chất xốp mềm như bọt biển ở sau lưng.
 
Bùi Dục duỗi tay về phía cô: "Cậu quá nóng vội, mình mà không có nhẹ tay thì cậu sẽ còn bị đánh dài dài, còn muốn luyện nữa sao?"
 
Âu Dương Tĩnh thở nhẹ ra, không nói chuyện, cầm lấy tay Bùi Dục. Bùi Dục dùng sức lực giống như ngày thường kéo cô đứng dậy, kết quả Âu dương Tĩnh không có đứng dậy, ngược lại còn dùng sức kéo anh ngã xuống dưới, đồng thời dùng chân tấn công anh từ bên dưới. Bùi Dục không hề phòng bị, bị tập kích bất ngờ của cô làm cho không kịp trở tay, trong nháy mắt mất thăng bằng ngã xuống dưới nệm. Nhưng mà tới cùng vẫn là do anh có nhiều kinh nghiệm phong phú, thời điểm cảm thấy sẽ ngã xuống đã mượn lực của Âu Dương Tĩnh trở lại, nhanh tay lẹ mắt công kích đến phần eo của cô, làm cho Âu Dương Tĩnh vốn đã tạo được một thế vững trãi cũng đã bị ngã cùng.
 
"Được nha, cậu xấu lắm!" Bùi Dục nhìn xuống Âu Dương Tĩnh, mới đó thiếu chút nữa đã bị cô thay đổi tình thế. Nhưng mà hiện tại, cánh tay của anh đang áp chế cổ của cô, chân cũng khéo léo giữ chặt lấy chân của cô, với hai tầng áp chế vững chắc này, rõ ràng Âu Dương Tĩnh không còn lực để mà chống đỡ.

 
"Cái này gọi là binh bất yếm trá!" Âu Dương Tĩnh biện giải.
*: chiến đấu không ngại thủ đoạn
 
Nhất thời Bùi Dục cùng đã hiểu được: "Mới vừa rồi cậu nói Lại một ván nữa là đã nghĩ ra một chiêu này rồi đúng không."
 
Vẻ mặt Âu Dương Tĩnh đầy tiếc hận: "Đúng vậy, đáng tiếc vẫn là vô dụng." Nói xong lại thử quay người một cái, thì phát hiện hai chân giống như đang bị xiềng xích vậy, căn bản không thể động đậy được, không khỏi thúc giục Bùi Dục: "Cậu mau đứng lên!"
 
Vốn Bùi Dục cũng muốn đứng dậy buông cô ra, nhưng nửa đường lại đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt của Âu Dương Tĩnh, từ từ buông lỏng cánh tay đang giữ ở cổ của cô ra, đổi thành đặt hai bên cạnh đầu của cô, nhìn cô từ trên cao xuống: "Vậy là cậu thừa nhận rồi."
 
"Thừa nhận cái gì?" Âu Dương Tĩnh cuống quýt hỏi, cô theo bản năng muốn nghiêng đầu sang một bên tránh khỏi cái nhìn thẳng của Bùi Dục, nhưng lại cảm thấy không thể thua về khí thế được, liền cắn răng quay đầu lại. Lúc này Bùi Dục đã tiến lại càng gần cô, tuy cô đã được trả tự do một nửa, nhưng giờ phút này lại bị khí thế của Bùi dục đè nặng, ngược lại so với lúc bị chế ngự càng không thể động đậy hơn nữa.
 
"Là cậu cố ý kéo mình." Bùi Dục cách mặt cô đã rất gần rồi, gần đến mức có thể cảm nhận được cả việc hô hấp.
 
"Mới không phải... Cậu đừng có chơi chữ xuyên tạc cách nói của mình..." Âu Dương Tĩnh nói, khi đối mặt với việc Bùi Dục tiến lại càng ngày càng gần cuối cùng cũng không chịu được mà quay đầu đi.
 
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy Bùi Dục ở phía trên cô cười khẽ một tiếng. Khí thế vẫn áp chế cô lập tức biến mất không còn nữa. "Cậu thua." Bùi Dục mang theo ý cưới nói, thuận tiên buông cô ra.
 
Âu Dương Tĩnh trợn mắt nhìn, chỉ thấy Bùi Dục đã đứng lên như cũ. Lại giống dáng vẻ như vừa rồi cô mới té ngã vậy, duỗi tay về phía cô, trên mặt vẫn còn một nụ cười mang theo trò đùa dai vừa rồi. Nhất thời Âu Dương Tĩnh biết anh đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, làm sao còn có thể nắm lấy tay của Bùi Dục nữa chứ, trong miệng nói xong câu "Không chơi nữa" liền nhanh chóng bắt đầu bò dậy.
 

"Chỉ trả lại cậu một lần mà thôi, không phải là tức giận rồi chứ." Vào thời điểm cô đang sửa sang lại quần áo, đột nhiên Bùi Dục cúi đầu ghé sát vào bên tai cô nói.
 
Có ý tứ gì, Âu Dương Tĩnh khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, vào lúc Bùi Dục nở nụ cười đầy hàm ý thì đỏ mặt. Cởi quyền sáo ném vào trên người Bùi Dục: "Ngã một lần, biết không có đánh lại, sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm lần thứ hai.
*: đồ bảo hộ tay
 
"Biết là tốt." Bùi Dục cười, cất quyền sáo của hai người vào trong ngăn tủ. Tới cùng bọn họ vẫn là vị thành niên có chút vui đùa nhưng vẫn nên đến điểm cần dừng lại thì tốt hơn.
 
Ra khỏi võ quán, Âu Dương Tĩnh có phần ủ rũ: "Vốn cho rằng luyện tập lâu như vậy tổng thể cũng có thể vượt quá hai chiêu trong tay cậu chứ."
 
"Vậy cũng không thể trách cậu, cậu là do tìm không đúng đối tượng để so sánh thôi." Bùi Dục nói.
 
Âu Dương Tĩnh hỏi hắn: "Trình độ vật lộn của cậu là trình độ nào? Mình nói là so với những người phổ thông đó."
 
Bùi Dục suy nghĩ: "Những người khác thì mình không biết. Chẳng qua nếu so với những tên lưu manh làn trước khi dễ cậu thì một mình mình chấp hai khẳng định không thành vấn đề." Nói xong lại vỗ vai cô: "Đừng nghĩ luyện như vậy một hai lần là có thể được thật, học vật lộn không có đường tắt. Mình luyện tập cho cậu chính là muốn luyện nhiều một chút thì cũng có thể ít nhiều chống cự một phen, đừng để cho người ta khẽ một cái thì bị kéo đi mất."
 
Âu Dương Tĩnh ngẫm lại chuyện ngày đó, trong lòng còn sợ hãi gật đầu.
 
Thời gian đi đến nhà có chút nhanh, rõ ràng Âu Dương Tĩnh có thả chậm bước chân một chút. Nhìn Bùi Dục vài lần, rõ ràng muốn nói nhưng lại thôi.

 
"Có lời gì cứ nói, kìm nén làm gì chứ?" Bùi Dục đột nhiên nói.
 
Âu Dương Tĩnh lè lưỡi: "Cực kỳ rõ ràng sao?"
 
"Mình cũng không có bị mù."
 
"Được rồi." Âu Dương Tĩnh hít một hôi, lấy ra dũng khí từ trong balo lấy ra một túi qua, đưa cho Bùi Dục không có nhìn. "Tặng cậu."
 
Quả thật Bùi Dục thụ sủng nhược kinh, hô hấp cũng có một chút dồn dập, sự rung động có thể so sánh với lần trước bị cô hôn trộm. "Tặng mình?"
 
Âu Dương Tĩnh gật gật đầu, thúc giục anh: "Mau mở ra nhìn xem có thích hay không."
 
Bùi Dục ở dưới ánh mắt đầy nhiệt tình của cô mở túi quà tặng ra, bên trong là một hộp qua được đóng gói rất tinh xảo. Bùi Dục liếc mắt một cái liền nhận ra, là một kiểu hộp được bọc bên ngoài những ví tiền mà anh bình thường vẫn hay dùng. Tuy không tính là quý giá, nhưng đối với một học sinh không có thu nhập mà nói tuyệt đối cũng không có rẻ. "Vì sao đột nhiên lại tặng ví đựng tiền cho mình?" Anh mở cái hộp ra, bên trong có một cái ví tiền vẫn còn mới, bên ngoài là một màu đen, là phong cách bình thường anh vẫn thường sử dụng.
 
"Không phải cái ví bình thường cậu vẫn dùng bị mài rách một chỗ sao? Mình không biết chọn ví tiền cho nam sinh, chỉ chọn theo sở thích của mình, cậu có thích hay không thôi? Không thích thì trả lại cho mình, để mình đi đổi." Âu Dương Tĩnh truy hỏi.
 
"Đương nhiên là thích!" Bùi Dục nói xong thấy dáng vẻ của cô giống như muốn lấy lại cái ví tiền này, lập tức ôm cái ví vào trong ngực. "Nhưng gần đây cũng không phải là sinh nhật của mình, cũng không có ngày lễ gì, tại sao cậu lại đột nhiên nhớ tới tặng mình quà vậy?" Bùi Dục nhìn cô, chờ cô trả lời, tim đập có phần nhanh hơn. Âu Dương Tĩnh giống như so với trong tưởng tượng của anh còn thích anh nhiều hơn.
 
"Xem như quà cảm ơn đi. Dù sao những lúc chúng mình ở chung một chỗ đại bộ phận đều là cậu tiêu tiền." Âu Dương Tĩnh nói: "Tiền tiêu vặt của mình cũng có hạn, chỉ có thể mua được cái này thôi."
 
Sự nhiệt tình của Bùi Dục vừa mới nổi lên lập tức lạnh như băng, anh nhíu mày: "Cậu tính toán rõ ràng như vậy với mình để làm gì chứ?" Nói xong anh lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hỏi Âu Dương Tĩnh: "Khoảng thời gian trước cậu đột nhiên trả lại điện thoại cho mình, nói là mua điện thoại mới, có phải cũng là nguyên nhân như vậy không?"
 

Âu Dương Tĩnh im lặng luôn. Cô biết chỉ cần nhắc tới vấn đề "Trả tiền", là Bùi Dục rất không vui.
 
Quả nhiên, Bùi Dục giận tái mặt ngay tại chỗ: "Mình cũng không có thiếu chiếc điện thoại kia, cậu hà tất phải để cho bà nội phải chi ra một khoản tiền này?"
 
"Đó là ý của bà nội, bà biết mình cầm di động của cậu dùng nên đã rất tức giận." Âu Dương Tĩnh vẫn còn nói thêm: "Cậu... Thời điểm chúng ta trao đổi thân thể, cậu cũng đã sống với bà nội lâu như vậy, nên chắc ít nhiều cũng biết tính tình của bà đi."
 
Bùi Dục đứng hình, anh đương nhiên biết, chẳng qua lâu như vậy không có gặp mặt nên đã quên mất.
 
Âu Dương Tĩnh quơ quơ tay trước mặt anh: "Cậu đừng có nóng giận, một chút tiền dùng để mua cái ví tiền ấy hoàn toàn giống như những gì cậu đang làm. Cậu coi như là để cho trong lòng mình cảm thấy thoải mái một chút được không?"
 
Vốn Bùi Dục hiểu lầm Âu Dương Tĩnh muốn xa cách với anh, nhất thời mới tức giận, hiện tại thấy cô mềm giọng muốn nhờ vả, thì một chút tức giận trong lòng đó đã đều biến mất rồi. Ngẫm lại tính tình của bà nội Âu Dương Tĩnh, đoán chừng lúc ở nhà khẳng định cô đã bị mắng rất là nhiều rồi. Suy nghĩ như vậy ngược lại cảm thấy chính mình làm như vậy không có suy nghĩ chu đáo chút nào, liên lụy làm cô bị mắng." Mình không có tức giận, cái ví tiền này mình rất thích." Anh nói xong ở ngay tại chỗ lấy mấy giấy tờ cùng với tiền bạc, thẻ cùng một số đồ linh đang được để ở trong cái ví cũ ra bỏ vào đó.
 
Thời điểm đổi ví tiền, một bức hình từ bên trong rơi ra, Âu Dương Tĩnh giành lấy nhặt lên trước. Vội vàng nhìn thoáng qua, thực sự là ảnh chụp của hai người bọn họ? ! Hai người bọn họ chụp chung khi nào vậy chứ? Nhìn kỹ lại, liền phát hiện không phải là ảnh chụp chung, mà dùng hai bức hình ghép lại.
 
Ở ngay dưới hoa tử đằng, ánh mặt trời chiếu vào làm cho vành tai của cô như muốn phát sáng, vén một sợi tóc vào sau gáy, nhìn rất là xinh đẹp ngọt ngào dịu dàng. Mà Bùi Dục hơi hơi cúi đầu, hình như đôi mắt đang đắm đuối nhìn cô. Ngược lại ảnh được photoshop rất hoàn hảo, thoạt nhìn rất giống là thật.
 
"Cậu thật là nhàm chán, lại còn muốn như thế này nữa..." Âu Dương Tĩnh cầm bức hình quơ quơ một phen. Tuy kiểu ghép hình một cách mạnh mẽ trong một khung hình này cô chỉ từng nhìn thấy ở những người mê muội minh tinh một cách cuồng nhiệt, nhưng thật ra khi nhìn thấy Bùi Dục dụng tâm cắt ghép ảnh chụp chung như vậy, thì cô vẫn có một chút cảm động.
 
Bùi Dục không chút hoang mang lấy bức hình từ trong tay cô lại: "Ai kêu cậu không chịu chụp ảnh chung với mình chứ, đây là đường vòng cứu quốc của mình! Nếu không thì trong ví tiền của mình lại không có ảnh chụp của bạn gái, bị cậu bắt chẹt ngược lại, còn không phải là sợ cậu ghen sao."
 
"Ít giả bộ đi." Âu Dương Tĩnh xấu hổ nhéo anh một cái, trong lòng lại ngọt ngào đến mức nở hoa, cô không có nghĩ tới vậy mà Bùi Dục lại vì lý do này nên mới thường xuyên bảo cô chụp ảnh chung.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.