Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 24: Những đứa trẻ tuổi niên thiếu thật khó ưa



Bà nội Trình liếc nhìn qua cửa sổ xe một cái, sau đó kéo kéo Trình Chu: “Kia không phải là Cố Kiều sao?”

“Kiều Kiều.” Bà nội Trình gọi to, lại trông thấy Trình Chu kéo cửa kính lên: “Này, cái thằng này, mở cửa ra, đó là Kiều Kiều mà.”

Trình Chu vẫn phớt lờ, bảo tài xế tiếp tục lái xe.

“Người vừa rồi ở cạnh Kiều Kiều là ai, có phải bạn học cùng lớp con không?” Bà nội Trình hỏi.

“Này, bà đang hỏi con đó, sao không trả lời thế hả?” Bà nội Trình nhìn Trình Chu một cái: “Sao sắc mặt lại khó coi thế này?”

“Dạo này con thực sự xấu tính đó.” Bà nội Trình nói xong cũng giận không muốn nói thêm gì nữa.

Trình Chu dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước, bản thân anh không hề cảm nhận được lúc này bàn tay mình đang nắm chặt, khiến móng tay đâm vào lòng bàn tay, hằn cả vết. Đau sao? Hoàn toàn không cảm thấy. Khi anh buông lỏng bàn tay tra, mới phát hiện, thực sự nên cắt móng tay rồi.

Cô nói cái gì mà tới nhà dì út, hóa ra đều là lừa dối, trước đây cô chưa từng nói dối, nếu muốn đi chơi đâu đó một mình đều sẽ nói với anh một câu, cũng sẽ nhắn tin báo với anh xem cô đã chơi những gì, đã ăn những gì.

Vừa nghĩ tới đây thì điện thoại đột nhiên rung lên. Cố Kiều gửi tin nhắn tới: “Anh tiểu Chu, em ăn cơm ở nhà dì út rồi, em bé ồn ào lắm luôn.”

Trình Chu ném điện thoại trong tay xuống bên cạnh ghế, tức giận đến mức môi cũng run lên bần bật. Rõ ràng đang ở với người con trai khác, vậy mà còn nói dối anh là ở nhà dì út.

Bà nội Trình giật mình, đập mạnh vào cánh tay Trình Chu một cái: “Lại vô duyên vô cớ dở chứng cái gì thế hả?” 

Tuổi thiếu niên quả thực khó ưa.

Điện thoại trên ghế lại khẽ nhấp nháy sáng, một tin nhắn nữa được gửi tới: “Anh tiểu Chu, anh đang làm gì thế?”

Trình Chu cầm điện thoại lên, ấn tắt máy. Cứ thế cho tới cổng lớn của biệt thự, tài xế cho xe tiến vào gara. Trình Tranh đã đứng đợi ở cửa từ sớm, nhìn thấy Trình Chu xuống xe liền lập tức chạy tới: “Anh, anh, anh! Bà nội!”

Trình Tranh chạy tới bên cạnh Trình Chu, kéo cánh tay anh làm nũng: “Anh, em nhớ anh chết đi được.”

Thấy Trình Tranh xúc động như vậy, Trình Chu miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó cùng Trình Tranh và bà nội vào nhà.

Trình Tranh kéo bà nội sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Anh con sao thế bà, sắc mặt không tốt chút nào, rõ ràng là sáng nay lúc gọi điện vẫn còn vui vẻ lắm mà.”

Bà nội Trình lãng tai không nghe rõ, nên hỏi lại: “Cái gì?”

Trình Tranh hét lớn: “Tâm trạng anh trai con không tốt!”

Bà nội Trình Liếc nhìn Trình Chu một cái, đáp: “Có lẽ là cãi nhau với Kiều Kiều.”

Cố Kiều đáng ghét, đã cướp mất anh trai của cô ấy, lại còn khiến anh tức giận.

Cố Kiều ăn xong bữa trưa tại nhà dì út, cô ngồi bên ngoài ban công đọc sách, hai mắt sáng rực khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại, còn tưởng là Trình Chu gọi tới, nhưng khi phát hiện đó là Trình Tranh, hai mắt lại còn sáng hơn. Cô nhất thời bước ngay vào trạng thái chiến đấu ở cấp độ cao.

Trình Tranh bực tức nói: “Cố Kiều, cô giỏi thật đó!”

Cố Kiều: “Em phải gọi chị là chị, có hiểu thế nào là lễ phép không hả, tìm chị làm gì, ngoài việc cãi nhau ra.”

Trình Tranh: “Chị đã làm gì anh trai tôi rồi thế hả?”

Cố Kiều: “Có chuyện gì sao? Em điên rồi đó hả?” Cô và Trình Chu rất tốt mà, còn hẹn nhau tối nay sẽ cùng ăn canh móng giò nữa.

Trình Tranh: “Solo, có dám không?”

Cố Kiều: “không dám, không dám, xin nữ hiệp tha mạng!” Cố Kiều nói với giọng điệu chẳng mấy trào phúng.

Trình Tranh cười lạnh một tiếng, nũng nịu hét vào điện thoại: “Anh, tóc em rối rồi, em muốn để kiểu tóc công chúa, anh, nhưng em không biết làm, anh dạy em đi, anh, em muốn ăn táo…”

Cố Kiều bực bội ấn tắt cuộc gọi. Tối nay khi ăn canh chân giò với Trình Chu, cô nhất định phải quay video lại rồi gửi cho Trình Tranh, tức chết đi được!

Hứa Mạn đem một chiếc bánh kem ba tầng đặt lên bàn ăn, rồi cùng giúp việc trong nhà cắm nến. Bà nhìn hai anh em đứng bên ban công, Trình Chu đang giúp Trình Tranh chải tóc, còn tết theo kiểu cái gì mà tóc công chúa nữa.

Hai anh em có ngoại hình khá giống nhau, đều thừa hưởng đôi mắt hoa đào của Hứa Mạn. Trình Tranh cầm chiếc gương nhỏ, híp mắt ngắm nhìn, rồi nói với Trình Chu: “Anh, hôm nay anh đừng đi được không?”

“Anh?”

“Anh!”

Lúc này Trình Chu mới hoàn hồn, nhàn nhạt nói: “Sao cơ?” Mặc dù đang nói chuyện, nhưng suy nghĩ của anh đã bay tứ phương tám hướng từ lâu rồi.

Trình Tranh lại hỏi: “Anh, hôm nay anh đừng đi nhé?”

“Không được!” Trình Chu trả lời theo phản xạ.

“Anh, em nhớ anh lắm.” Trình Tranh chu miệng, khi nói còn kéo dài âm cuối.

“Để xem đã.” Trình Chu có chút muộn phiền, kiểu tóc công chúa cũng bị làm cho rối tung rối mù, phải chải đi chải lại mấy lần mới được.

Khoảng bốn giờ chiều, đột nhiên bà nội Trình cảm thấy đau đầu, nằm nghỉ một lúc lâu vẫn không đỡ. Đã mời bác sĩ của gia đình tới khám, nói là do huyết áp cao, phải ăn uống thanh đạm và nghỉ ngơi nhiều hơn, vậy nên buổi tối cũng không thể về bên kia được.

Trình Chu về phòng mình, mở điện thoại lên, bên trong có tin nhắn của Cố Kiều gửi tới.

“Em từ nhà dì út về rồi nè.”

“Sao nhà anh không có ai hết vậy, tối nay anh không về sao?”

“Anh tiểu Chu?”

Trình Chu ném điện thoại sang một bên, cứ nghĩ tới cảnh cô ở cùng cậu bạn mới chuyển tới kia là anh lại cảm thấy phiền não. Cậu ấy còn mua kem cho cô. Kem thì có gì là ngon cơ chứ, lạnh căm căm, ăn vào cho đau bụng chết luôn đi. Cô nắm cổ tay cậu ấy làm gì thế không biết, còn vươn tay tới sờ mó người ta.

Trình Chu ngồi dậy, gọi điện cho Triệu Hà: “Tối nay cậu gọi Cố Kiều sang nhà cậu làm bài tập, không làm tới mười một giờ không cho về, gọi thêm cả Lộ Nhiễm nữa. Trong lúc làm bài tập thì tắt điện thoại của cô ấy đi cho tôi.”

Triệu Hà ngẩn người: “Thần kinh rồi hả, ai muốn làm bài tập cơ chứ?”

Trình Chu: “Lần sau làm bài kiểm tra tôi sẽ truyền đáp án cho cậu.”

Triệu Hà: “Anh Chu, mời anh phát lệnh. Trông Cố Kiều, không để cậu ấy ra ngoài chơi cùng người con trai khác đúng không, tắt điện thoại của cậu ấy là không muốn để cậu ấy liên lạc với người con trai khác đúng không, xin anh cứ yên tâm!”

Trình Chu: “Con mẹ nó, cậu đang nói nhăng nói cuội cái mẹ gì thế hả, điên rồi đấy à?”

Triệu Hà: “Phải, tất cả mọi người đều điên, ngoại trừ anh.”

Trình Chu: “Giấu mấy bộ phim vớ vẩn của cậu đi cho tôi.” Anh nói xong liền dập máy.

Lúc ăn tối, Hứa Mạn hỏi Trình Chu: “Sao không gọi Kiều Kiều tới chơi, mẹ đã mua cho con bé một chiếc khăn lụa.”

Trình Chu cúi đầu và một miếng cơm, chầm chậm nhai, sau khi nuốt mới thản nhiên nói: “Con không muốn gọi.”

Hứa Mạn vừa nhìn liền hiểu, hai đứa nhỏ này lại xảy ra mâu thuẫn gì với nhau rồi.

Trình Tranh ngồi bên cạnh Trình Chu: “Anh, em muốn ăn đùi gà, anh lột da ra cho em. Mẹ, con cũng muốn có khăn lụa.”

Hứa Mạn liếc nhìn Trình Tranh một cái: “Chẳng phải tháng trước đã mua cho con rồi sao.”

Trình Tranh xì một tiếng: “Cái tháng trước lỗi thời rồi.” Cô ấy lại nói: “Cố Kiều xấu như vậy mà lại có cái mới, con cũng muốn.”

Trình Chu cau mày, gắp một miếng đùi gà bỏ vào bát Trình Tranh: “Trong lúc ăn cơm không được nói chuyện.”

Sau đó lại nói: “Cố Kiều xấu chỗ nào, là mắt không to bằng em hay là da không trắng bằng em?”

Trình Tranh không phục: “Tóc chị ấy xấu hơn em, trông hệt như chó gặm.”

Trình Chu đưa tay lên xoa mái tóc tết công chúa của Trình Tranh vài cái, khiến nó rối tung rối mù. Trình Tranh vì vậy mà suýt chút nữa bật khóc.

Hứa Mạn mỉm cười: “Được rồi, được rồi, ăn cơm đi.” Một lúc sau, bà lại nói: “Con trai, bao giờ con mới chuyển về đây ở?”

Trình Chu nghĩ cũng không cần nghĩ: “Chờ thi đại học xong thì tính, bây giờ ở bên đó tiện hơn, gần trường học.”

Trinh Tranh đặt bát đũa xuống, lắc lắc cánh tay Trình Chu: “Anh, em cũng chuyển từ bên nhà bà ngoại về rồi, sao anh lại không về?”

Anh không thể chuyển về, nếu anh về thì Cố Kiều phải làm thế nào? Cũng không biết lúc này cô đang làm gì? Trình Chu ra ban công gọi điện cho Triệu Hà. Triệu Hà mở cuộc gọi video, hướng ống kính về phía bàn học của mình. Cố Kiều không làm bài tập, mà nằm bò ra bàn của Triệu Hà sửa đồng hồ, vẻ mặt vô cùng tập trung.

Trình Chu ấn tắt video, cau mày hỏi: “Lộ Nhiễm đâu?”

Triệu Hà trả lời: “Tôi gọi rồi, nhưng Lộ Nhiễm nói cậu không đến cậu ấy không muốn đến, ngay cả Cố Kiều cũng là tôi phải ép mới được đó, vừa rồi tôi tắt điện thoại của Cố Kiều cậu ấy còn không chịu, nhưng cậu yên tâm, tôi đã giấu điện thoại của cậu ấy đi rồi, ngăn chặn không cho cậu ấy có cơ hội liên lạc với người đàn ông khác.”

“Triệu Hà, cậu có thấy điện thoại của tớ đâu không, tớ muốn gọi cho anh tiểu Chu.” Trình Chu nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên kia vọng tới, tâm trạng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

“Tớ không biết, cậu để đâu mà còn không biết sao, đúng là đồ óc bã đậu.” Triệu Hà quay đầu lại nói với Cố Kiều.

“Con mẹ nó cậu nói ai là đồ óc bã đậu?”

Nghe thấy tiếng gầm truyền đến, Triệu Hà bị dọa suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, làm cái gì mà hung thế hả trời? Chẹp, anh tiểu Chu đúng thật là, lúc nào cũng bênh vực người của mình chằm chằm.

Cậu ấy lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, nói với Trình Chu: “Anh tiểu Chu, bây giờ tôi chính thức thông báo với cậu, cậu xong đời rồi đó, tôi nói cho cậu hay!”

Trình Chu: “Có rắm thì thả đi!”

Triệu Hà nhìn thoáng qua phòng ngủ một cái, nói: “Cậu có biết Cố Kiều đang làm gì không?”

Trình Chu: “Tôi không có mù.”

Triệu Hà mỉm cười: “Vậy được, cúp máy đây.”

Trình Chu: “Nói.”

Triệu Hà nhỏ giọng thì thầm: “Cậu ấy đang sửa đồng hồ cho cậu bạn mới chuyển tới lớp mình.”

Sau đó, Triệu Hà nghe thấy một tiếng “bộp”, thứ gì đó bị đập mạnh xuống mặt đất, đồng thời cuộc gọi cũng gián đoạn. Lại ném điện thoại rồi đây mà, mới mua được vài ngày mà lại ném, thật là. Thế giới của người giàu thật là khó hiểu, con mẹ nó, hễ bực tức lên một cái là thôi, “bộp”, tám nghìn tệ đi tong.

Cố Kiều giúp Tần Dịch sửa xong đồng hồ, sau đó thu dọn hộp dụng cụ nhỏ của mình bỏ vào cặp sách.

“Triệu Hà, điện thoại của tớ đâu, tớ phải về rồi.” Cố Kiều vừa tìm vừa hỏi.

Triệu Hà bước tới, lấy điện thoại của Cố Kiều từ chiếc hộp giày dưới giường ra: “Đây.”

“Cậu điên rồi đấy hả, giấu điện thoại của tớ làm gì?” Cố Kiều ấn ấn vào màn hình, con mẹ nó còn tắt máy nữa.

Cô mở máy lên, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có bất cứ tin nhắn nào cả. Cô còn tưởng điện thoại của mình bị hỏng, nên cầm nó đập đập vài cái vào lòng bàn tay, sau đó thử gọi cho Triệu Hà. Nhạc chuông vang lên, đâu có hỏng. Vậy tại sao lại không có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trình Chu?

Anh đã không liên lạc với cô cả ngày nay rồi, cô nhắn tin anh cũng không trả lời. Cố Kiều cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng, có chút khó chịu. Nói ăn canh chân giò cùng cô cũng không về, còn không liên lạc, không thèm để ý tới cô. Quả nhiên, có Trình Tranh rồi sẽ không cần cô nữa.

“Anh, muộn như vậy rồi mà anh còn đi đâu?”cTrình Tranh chạy theo Trình Chu đang lao xuống lầu, đôi dép thỏ hồng giẫm trên cầu thang phát ra âm thanh lộp bộp. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.