Một Tấc Thời Gian

Chương 13: Gặp lại nhau sau bao năm xa cách



Editor: Linqq

Sau khi Trường An ra khỏi tòa nhà cổ thì liền trực tiếp đón xe trở về nhà nghỉ.

Chú tài xế nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô thì hiếu kỳ hỏi một câu: "Cô gái nhỏ? Không sao chứ?"

Trường An lắc đầu, miễn cưỡng cười lại với tài xế.

Chú tài xế vừa nhìn đường, vừa ý vị sâu xa giáo dục: "Cô gái nhỏ, có phải cô thất tình hay không? Không sao đâu! A! Tìm một người tốt hơn là được! Vẻ ngoài của cô đẹp mắt như vậy, còn sợ không tìm được người tốt hơn sao?"

Trường An trầm mặc, một lát sau mới thấp giọng nói: "Không phải thất tình, mà là... Gặp lại sau bao năm xa cách."

Chú tài xế đang chuyên tâm lái xe, không nghe rõ, chỉ "a" một tiếng, nhưng Trường An không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu ngẩn người.

Lúc này rốt cuộc chú tài xế mới hiểu cô gái nhỏ hiền hòa này dường như không có tâm trạng nói chuyện cùng mình, cũng không nói chuyện nữa, thành thành thật thật lái xe.

Đến nhà nghỉ, Trường An trả tiền, lúc chuẩn bị xuống xe, chỉ nghe chú tài xế ở phía sau lo lắng nói: "Cô gái, trên đời này không có gì mà không vượt qua được, cô ngàn vạn lần đừng có nghĩ quẩn nha!"

Trường An: "..." Biểu hiện của cô giống như người muốn tự sát sao...

Nhưng vẫn quay đầu về phía tài xế nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú."

Từ trước đến nay cô sẽ không bao giờ phụ lòng bất cứ những thiện ý gì.

Đến lúc trở về phòng, Trường An ném mình lên giường, ôm gối đầu vô thức nhìn lên trần nhà ngẩn người.

Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự vượt quá phạm vi tiếp nhận của cô: Tuy cô vẫn không hiểu rõ cảm giác giống như đã từng quen biết đối với Chử Trì Tô, nhưng cô thật sự không nghĩ tới trước đó bọn họ thực sự quen biết với nhau... Thậm chí có thể là đã quen biết nhau từ ngàn năm trước đó.

Anh và cô, đã yêu nhau từ ngàn năm trước đó, nhưng bởi vì một số chuyện không rõ nguyên do, cho nên không ở cùng nhau được, sau đó... Chết đi, rồi ngàn năm sau lại trùng phùng trong cùng một cái tên.

... Là như vậy sao?

Là ông trời cũng nuối tiếc cho kiếp trước của bọn họ sao? Cho nên mới mới để bọn họ vẫn giữ nguyên tên cũ ở dưới âm phủ, sau đó, gặp lại nhau. Hay là kiếp trước bi thương quá nặng, năm tháng không đảm đương nổi, cho nên mới dùng một cách khác để bọn họ hoài niệm lẫn nhau.

Đột nhiên lại rất muốn gặp anh, dù chỉ nghe một chút giọng nói của anh cũng tốt.

Trường An ném gối trong tay ra, chạy đến chỗ ngăn kéo, cầm lấy điện thoại di động mà bản thân đã vứt bỏ từ lâu, khởi động lại máy, không chút do dự tìm tên người kia mà gọi tới.

Rất nhanh liền được kết nối, giọng nói của Chử Trì Tô vừa gấp gáp lại vừa vui mừng: "Trường An?"

... Đột nhiên Trường An cảm thấy tiếng gọi này thật sự quá thân thuộc, nước mắt không khống chế rơi xuống, cô hít một hơi, nghiêm túc nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Chử Trì Tô, là em."

Là em... Là Ô Trường An ngàn năm sau nói với Chử Trì Tô ngàn năm sau, là em, em quay trở lại tìm anh đây... Anh còn nhớ rõ không?

Sao Chử Trì Tô lại không nghe ra sự nghẹn ngào trong giọng nói của cô, nhíu chặt lông mày, mặc dù không biết là vì sao, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng hỏi: "Trường An? Sao vậy?"

"Không có gì... Ngày mai em sẽ trở về, tới tìm anh, cho anh một đáp án, có được không?"

"Không cần."

"Hả?" Anh đã không đợi kịp sao? Không muốn biết đáp án của cô nữa... Sao?

"Trường An, anh tới Tây Tạng rồi... Anh tới tìm em."

Giọng nói của Chử Trì Tô trong điện thoại có vẻ rất xa, nhưng trong nháy mắt lại khiến cho Trường An ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Anh... Đến tìm cô sao? Đến nơi mà bọn họ đã từng chung sống với nhau?

Nước mắt lại rơi xuống... Trường An không biết vì sao, chỉ cảm thấy một ngày này tâm trạng của cô đều cực kỳ phức tạp, chỉ cần chạm một cái sẽ rơi nước mắt ngay, thật sự là chảy hết nước mắt của cả đời rồi...

"Trường An?" Chử Trì Tô thấy bên kia thật lâu không có câu trả lời, chỉ loáng thoáng có tiếng nức nở bị kìm nén, bất an hỏi.

"Em đây."

"Em ở đâu? Nói cho anh biết, anh tới tìm em." Giọng nói Chử Trì Tô có chút gấp gáp, rõ ràng còn có chút lo lắng.

Trường An sắp xếp lại suy nghĩ, nói cho anh biết vị trí cụ thể của bản thân, lại không cho anh tắt điện thoại.

Chử Trì Tô cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn rất vui vẻ vì cô dính anh như thế, quay đầu nói địa chỉ cho tài xế, sau đó liền chuyên tâm nói chuyện qua điện thoại với Trường An.

"Chử Trì Tô, anh có đọc "Binh pháp Tôn Tử" không?" Thời cổ anh từng là tướng quân, nhất định là nhớ kỹ những thứ này trong đầu, chỉ là không biết sau khi đầu thai anh có nhớ hay không.

"Có, em muốn nghe sao?" Giọng nói Chử Trì Tô nhẹ nhàng mang theo tiếng cười.

Anh sinh ra trong một gia đình thế gia vọng tộc, từ nhỏ vừa chủ động vừa bị ép học được rất nhiều thứ, huống chi là loại sách cổ xưa này.

"Ừm, anh đọc cho em nghe được không?"

"Được." Thế là dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế, anh bắt đầu đọc từng câu từng chữ trong "Binh pháp Tôn Tử" cho cô nghe.

"(Thiên thứ nhất Kế sách), Tôn Tử nói: Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước, không thể không khảo sát nghiên cứu cho thật kỹ. Cho nên, phải dựa vào năm mặt sau đây mà phân tích..."

Trường An yên lặng nghe, nghĩ đến ngàn năm trước đó có phải anh cũng đã từng đọc "Binh pháp Tôn Tử" cho cô nghe như vậy không? Nếu không sao cô lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Quen thuộc đến gần như bị lạc mất trong thời gian, không biết bây giờ là ngày nào.

Thật giống như trông thấy dưới cây hoa đào, thiếu nữ áo trắng ngồi trong lòng nam tử áo trắng, ngoan ngoãn đọc từng câu từng chữ "Chiến tranh là đại sự của quốc gia, quan hệ tới việc sống chết của nhân dân, sự mất còn của nhà nước..." cùng chàng.

Bên này Chử Trì Tô cũng cảm thấy như vậy, thật giống như... Anh đã từng vô số lần kiên nhẫn đọc những câu nói cổ này cho cô nghe... Quen thuộc đến mức trong lòng cũng hiện lên đau thương.

Anh ở đây đọc từng câu từng chữ, cô lại ở đầu bên kia nghe từng chữ từng câu, lúc này binh pháp khô khan còn lãng mạn hơn cả thơ tình, rung động lòng người.

...

Đọc từ đầu đến cuối "Binh pháp Tôn Tử", còn chưa tới nơi, anh liền đọc liên tiếp từng bài từng bài thơ cổ mà anh nhớ cho cô nghe.

Thơ xưa dằng dặc, năm tháng bình yên.

Chỉ có hô hấp quấn quanh quay vòng những từ ngữ cổ xưa.

Cuối cùng đã tới nơi, tài xế giúp Chử Trì Tô lấy hành lý xuống, nhìn anh muốn nói lại thôi.

Lúc này Chử Trì Tô chỉ muốn nhanh chóng đứng trước mặt cô, nhưng nhìn tài xế nhìn anh chằm chằm, còn mang theo chút... Khâm phục? Vẫn lên tiếng hỏi người ta: "Có chuyện gì không?"

Gương mặt người tài xế kia đồng tình nhìn Chử Trì Tô, nặng nề nói: "Chàng trai, cậu theo đuổi bạn gái khó khăn quá!"

Vậy mà có thể đọc những từ ngữ anh ta không hiểu ròng rã mấy tiếng đồng hồ! Thiếu chút nữa khiến anh ta nghe đến mức ngủ thiếp đi!

Đầu tiên Chử Trì Tô sững sờ, sau đó bật cười, khẳng định lời nói của anh ta: "Cực kỳ không dễ dàng."

Quên đi tất cả ngàn dặm xa xôi mà chạy tới Tây Tạng để nghe đáp án của cô... Thực không dễ dàng.

Tài xế lại cho là anh đang nói những bài thơ kia, vẻ mặt nhìn Chử Trì Tô như kiểu "Anh xem tôi đã nói mà."

Nhưng bây giờ Chử Trì Tô chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh Trường An, không rảnh để nghe lời khen ngợi của tài xế, vội vàng chào tạm biệt rồi quay người vào nhà nghỉ.

Tìm tới trước căn phòng của cô, đưa tay gõ cửa một cái, chỉ chốc lát sau bên trong liền truyền đến tiếng bước chân.

Cửa được cô mở ra, tầm mắt hai người trong nháy mắt đối diện nhau.

Nhìn một cái đã ngàn năm.

Anh cao hơn cô không ít, lúc này hơi cúi đầu nhìn cô.

Trường An lập tức nghĩ đến diện mạo sáng rực dịu dàng của nam tử trong mộng dưới cây hoa đào, cũng giống như anh lúc này, hơi cúi đầu nhìn cô.

Tim lại tê rần.

Nhất thời không biết nên nói cái gì, Trường An chỉ có thể nhìn mặt anh, nhẹ nhàng lại nặng nề hỏi: "Anh đã đến rồi?"

Trong nháy mắt vẻ mặt của người kia giãn ra, là nụ cười cực kỳ vui vẻ, cười nói với cô: "Đúng vậy, anh tới rồi."

Chẳng qua giọng nói lại rất dịu dàng.

Trường An lại lắc đầu, nhìn anh, nước mắt chảy ra nơi hốc mắt, nhẹ nhàng cười nói với anh: "Không, là trở về."

Là ngàn năm sau anh quay về quê hương, là ngàn năm sau anh quay về tìm em... Là trở về.

Cô nói không rõ đầu đuôi, nhưng trong nháy mắt dường như Chử Trì Tô cũng hiểu ra điều gì đó, vành mắt cũng có chút đỏ, nói với cô: "Đúng, là trở về. Trường An, anh trở về tìm em."

Anh vẫn luôn biết, đây là... Chúng ta gặp lại nhau sau bao năm xa cách.

Đừng quên vote và để lại bình luận nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.