Trường An cười yếu ớt với người đang nhìn cô, hiển nhiên anh rất vui vẻ... Cũng may nhờ tính cách tương đối mạnh mẽ của bản thân, cô giả vờ lơ đãng hỏi anh: "Anh muốn thưởng gì?"
Thực ra Trường An đã nghĩ đến việc quỵt nợ, nhưng chuyện này lại không tốt lắm, cho nên đành phải nhắm mắt đồng ý.
Sao Chử Trì Tô lại không nhận ra, ẩn dưới bộ dạng lạnh nhạt thì thực ra cô khẩn trương muốn chết? Hôm nay đã mệt cả một ngày rồi, thần kinh vẫn luôn căng cứng, bây giờ gặp cô, cả người đều thả lỏng, cũng có tâm tình đùa người khác.
Thế là Trường An nhìn thấy anh cười sâu hơn, chậm rãi mở miệng: "Ồ? Anh nói thưởng gì thì sẽ thưởng đó?"
Ý vị thật sâu xa.
Trường An: "..." Cô có nói thưởng gì thì sẽ thưởng đó sao?
Vùng vẫy giãy chết: "Không phải.... Cái đó, em tới... Em... Em mang cơm cho anh! Nhìn anh mệt mỏi cả một ngày, đây là phần thưởng tốt nhất... A?"
Nói xong hơi có chút thấp thỏm nhìn anh, luôn cảm thấy bác sĩ Chử không phải là người dễ gạt như vậy...
Chử Trì Tô buồn cười, cầm hộp cơm để ở bên cạnh lên, mở nắp ra.
"Đúng... Đây là phần thưởng tốt nhất rồi."
Nghe anh nói như vây, giọng điệu mang theo ý cười, Trường An thở dài một hơi, nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Không phải em cũng chưa ăn sao? Cùng ăn đi, hiện tại chắc nhà ăn có rất nhiều người, ở trong xe sẽ khá hơn một chút."
Trường An gật gật đầu, nhận lấy đôi đũa anh đưa tới, bày từng món ăn lên trên khung xe, hai người cứ như vậy ở trong xe ăn xong bữa tối.
Chử Trì Tô thu dọn hộp cơm xong, quay đầu trông thấy Trường An đang uống nước khoáng, ánh mắt lơ đãng quét đến phần môi bị nước thấm ướt của cô, vừa định kéo người tới hôn một trận, điện thoại di động liền vang lên.
Trường An cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, buông chai nước xuống, vừa vặn nắp vừa nhìn anh.
Chử Trì Tô nhận điện thoại: "Alo?"
"Ừm, là tôi."
...
"Được, tôi đã biết, tôi sẽ lập tức trở về, các cậu cứ chuẩn bị dụng cụ trước đi."
Chử Trì Tô cúp điện thoại, vừa định nói xin lỗi với Trường An, Trường An liền mở miệng trước: "Có bệnh nhân hả?"
Chử Trì Tô nặng nề gật đầu: "Ừ, bây giờ anh nhất định phải chạy về ngay lập tức... Xin lỗi."
Trường An vội vàng gật đầu: "Anh mau đi đi, mạng người quan trọng."
Chử Trì Tô nghĩ một lúc, vẫn cảm thấy không yên lòng, vừa cởi dây an toàn vừa nói với Trường An: "Chúng ta xuống xe rồi nói."
"Được." Ngoan ngoãn đẩy cửa xuống xe.
Hai người cùng bước nhanh về phía bệnh viện, Chử Trì Tô vừa đi vừa nói: "Bây giờ quá muộn, một mình em trở về anh không yên lòng, đây là chìa khóa phòng làm việc của anh, bên trong có phòng nghỉ, em đến đó chờ anh một lúc, nếu chán có thể chơi máy tính hoặc đọc sách, chờ sau khi anh làm phẫu thuật xong thì đưa em về." Giọng anh đầy tỉnh táo phân phó.
Trường An gật gật đầu, chìa tay nhận lấy chìa khóa anh đưa tới.
Chử Trì Tô xoa xoa đầu cô: "Vậy anh đi trước, em không cần phải vội, vừa ăn tối xong, cứ đi chậm một chút."
Nhìn Trường An gật đầu, anh lại cười xin lỗi, rồi quay người chạy về phía cửa bệnh viện.
Trường An nhìn bóng lưng của anh biến mất không thấy gì nữa, lại nhìn chìa khóa trong tay mình, nhíu mày, thật sự lắc lư đi đến phòng làm việc của anh.
Khi đi tới cửa, vừa vặn trông thấy anh mặc một thân áo khoác trắng, cùng một đám người đẩy xe cứu thương chạy vào phòng phẫu thuật.
Trên mặt không phải sự tùy ý cùng nhẹ nhõm khi ở chung với cô, mà chính là cực kỳ nghiêm túc - nghiêm túc chăm chú đối với mỗi sinh mệnh được giao vào tay anh.
Trường An biết, đây chính là tín ngưỡng của anh.
Một đường nhìn theo, cho đến tận khi cửa phòng phẫu thuật bị đóng lịa, chỉ còn lại người thân của bệnh nhân ở ngoài cửa, vừa lo lắng vừa đau khổ nhìn vào bên trong. Dòng chữ "đang phẫu thuật" treo ngoài cửa sáng lên, rõ ràng là ánh sáng màu đỏ, nhưng lại hiện ra không khí thê lương lạnh lẽo... Trường An khe khẽ thở dài, nắm thật chặt chìa khóa trong tay, hy vọng cuộc phẫu thuật có thể thành công...
Trường An lại đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, nhìn dòng chữ màu đỏ, đột nhiên cảm thấy: Thực ra lúc trước đặt màu đỏ cho dòng chữ "đang phẫu thuật" vì sau khi so sánh thì thấy màu đỏ dễ nhìn hơn, nhưng còn có một hàm ý khác: Ở trong mắt người Trung Quốc, sắc đỏ không chỉ là sắc máu, cũng là màu sắc của sự may mắn. Lấy sắc đỏ cho chữ, có lẽ còn hàm chứa nguyện vọng mong người ta bình an.
Chỉ mong, ngụ ý này có thể thành sự thật.
***
Trường An ở trong phòng nghỉ của Chử Trì Tô chờ thật lâu mà vẫn không thấy anh quay lại, đoán chừng là ca phẫu thuật khó giải quyết, cuối cùng thực sự không nhịn được nữa, cô ngủ thiếp đi trên ghế sofa màu đen trong văn phòng anh.
Chử Trì Tô làm xong phẫu thuật đã là rạng sáng, một tay đẩy cửa phòng giải phẫu ra, lấy găng tay xuống, bàn giao đơn giản vài câu với người nhà bệnh nhân chờ bên ngoài, sau đó liền mệt mỏi xoa lông mày đi về phía phòng nghỉ.
Đợi lâu như vậy, cũng không biết có sốt ruột chờ không.
Đi tới cửa, nhìn thấy đèn bên trong vẫn sáng, không khỏi cười một tiếng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy đèn phòng nghỉ tối om. Ánh mắt quét một vòng mới nhìn rõ người kia đang nằm trên ghế sofa ngủ say sưa. Có thể là bởi vì ghế sofa tương đối nhỏ, mà cô ngủ không được yên ổn, cả người đều co lại thành một rúm.
Chử Trì Tô không khỏi bất đắc dĩ: Sao lại ngủ ở đây? Còn không biết đắp chăn.
Lắc đầu, đến gần, cúi người, nhẹ nhàng ôm cô lên, đi về phía phòng nghỉ.
Trường An đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì cảm giác có người bế mình, hơi hơi quay đầu, mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, thế là lại yên tâm ngủ thiếp đi.
Chử Trì Tô nhìn cô động đậy, vừa lo lắng chính anh khiến cô tỉnh lại, liền thấy cái mũi của cô giật giật, dùng mặt chậm rãi cọ cọ lên áo anh, rồi lại lập tức ngủ thiếp đi, còn không tự giác vùi mặt vào trong lòng anh.
Nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười, thầm mắng: Ngủ say như vậy! Bị người khác ôm bán đi cũng không biết!
Đáng tiếc Trường An hoàn toàn không biết anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vùi vào trong lòng anh ngủ say sưa, không quan tâm gì cả.
Chử Trì Tô không nhịn được dùng mặt mình dán lên mặt cô, nhíu mày: Sao lại lạnh như vậy? Đoán chừng là đã ngủ được một lúc, tuy nói hiện tại đã là cuối xuân, nhưng khí trời buổi tối vẫn có chút lạnh, cô mặc áo mỏng ngủ trên ghế sofa lâu như vậy, chắc chắn sẽ bị cảm.
Không khỏi bước nhanh hơn, dùng chân đẩy cửa phòng nghỉ ra, đặt người trong lòng nhẹ nhàng lên giường, lại cầm chăn đắp kín cho cô, khẽ hôn lên trán cô một cái mới cởi áo khoác, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Bởi vì sợ tiếng nước quá lớn sẽ đánh thức người đang ngủ, Chử Trì Tô chịu đựng mệt mỏi mở nước ra, hồi lâu mới tắm rửa xong.
Lúc đi ra đã thay quần áo sạch sẽ, nhìn người trên giường ngủ yên ổn, mắt đen không tự giác phát ra ý cười, rón rén vén chăn lên nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm cô vào trong lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, bắt đầu chậm rãi ngủ.
Một ngày này, thật sự là quá mệt mỏi. Chẳng qua vẫn còn tốt, đãi ngộ ban đêm không tệ.
***
Sáng hôm sau, Trường An tỉnh lại, phản ứng đầu tiên cũng là cảm giác mình bị người khác ôm vào trong lòng.
Trước đó ở Tây Tạng, mấy đêm cũng bị anh ôm ngủ, nhiều lần như vậy đã thành thói quen, cho nên cũng không hề khẩn trương.
Buổi tối hôm qua cô không có việc gì liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chẳng qua cô nhớ là cô ngủ trên ghế sofa ở bên ngoài, hẳn là lúc anh trở về đã bế cô vào trong. Hôm qua cô cũng không ngủ sớm, anh còn chưa trở lại, đoán chừng sau khi làm xong phẫu thuật cũng đã là hơn nửa đêm.
Thoáng cảm thấy hô hấp của người sau lưng ổn định, hẳn là vẫn còn ngủ. Trường An cố gắng xoay người thật nhẹ, nhìn một chút, quả nhiên người kia vẫn đang ngủ say, cánh tay còn ôm thật chặt eo cô.
Trường An nhín đáy mắt anh rõ ràng có quầng thâm, có chút đau lòng, hai ngày này vừa bận việc ở phòng nghiên cứu lại làm giải phẫu, sợ là rất bận rộn. Mới vừa từ Tây Tạng trở về, chưa kịp nghỉ ngơi đã lại bận bịu như vậy, cũng không biết cơ thể có ăn uống đều đặn hay không.
...
Chờ đến khi Trường An kịp phản ứng, mới phát hiện tay của cô không tự chủ xoa xoa gò má anh... Một đường lướt qua, cuối cùng dừng lại chỗ xương ở lông mày. Thật sự là càng nhìn lại càng đẹp mắt, một người đàn ông sao lại có thể đẹp mắt như vậy... Trường An nhìn một chút liền nảy lên tâm tư làm chuyện xấu, dựa vào việc anh đang ngủ say, cô khẽ ngẩng đầu hôn trộm một cái lên môi anh.
Hôn xong còn không ngừng chột dạ, thấy người kia hồi lâu vẫn không phản ứng, như vậy mới yên lòng. Thế nhưng lại không dám thoát khỏi lòng anh để xuống giường - thật vất vả anh mới có thể ngủ một lúc, ngộ nhỡ đánh thức anh thì làm sao bây giờ? Cho nên đành phải nhìn anh chằm chằm, nhìn một lúc, không nhịn được, lại hôn một cái, sau đó mới hài lòng vùi vào trong ngực anh ngủ tiếp.
...
Chờ đến lúc Trường An tỉnh lại, Chử Trì Tô đã không còn ở đây.
Trường An híp mắt thích ứng với ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ, xốc chăn trên người lên, xoa xoa tóc, cầm điện thoại di động bên cạnh lên, vậy mà mười giờ rồi...
Ý nghĩ đầu tiên của Trường An chính là, may mà cô làm nghề tự do, không phải vậy thì đoán chừng mỗi ngày cô đều bị mắng vì đến trễ...
囧. (chú thích: vẻ mặt thảm)
Đêm qua ngủ vội vàng, quần áo cũng chưa thay. Trường An xuống giường, trực tiếp mang giày vào rồi đi ra phía bên ngoài.
Đẩy cửa ra ngoài, Trường An giương mắt tìm Chử Trì Tô, sau đó... Trong nháy mắt ngây ngốc tại chỗ!
Vì sao cô lại quên buổi sáng trong văn phòng của Chử Trì Tô sẽ có người nhỉ! IQ đều bị ăn hết rồi sao? Trường An chảy nước mắt. Nhìn chàng trai đối diện khi nhìn thấy cô thì ngay lập tức trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm cứng ngắc.
... Bây giờ cô xoay người lại còn kịp không?
Trợ lý của Chử Trì Tô đang nói về tình hình của bệnh nhân, liền nghe thấy cửa phòng nghỉ phía sau mở ra, cho nên mới hiếu kỳ nhìn sang.
Sau đó... Tròng mắt thiếu chút nữa là trừng ra ngoài!
Bác sĩ Chử... Trong phòng nghỉ, có một người phụ nữ... vừa tỉnh ngủ... đi ra ngoài?