Một Tấc Thời Gian

Chương 56: Ngoại truyện Mao Mao



Edit: Linqq

Từ lần đầu tiên cô gặp anh, đã cảm thấy... Giật nảy mình.

Bạn đã từng có cảm giác, trăm cay nghìn đắng bước ra từ Quỷ môn quan, mở to mắt, người đầu tiên nhìn thấy chính là, một người đàn ông đẹp trai đứng dưới ánh nắng cười yếu ớt.

Sáng rỡ lóa mắt.

Ánh nắng giữa trưa chiếu lên sống mũi cao ráo của người đàn ông, rồi liền tùy tiện rơi vào trong lòng cô.

So với ánh sáng còn ấm áp hơn.

Cho nên, về sau, cô đã từng vô số lần nghĩ rằng: Đều do hôm đó ánh nắng quá đẹp.

Đẹp đến mức khiến cô đánh mất tâm trí.

Mao Mao khẽ thở dài, nhẹ nhàng hút một ngụm trà sữa trong tay mình, nhàm chán nhìn bốn phía.

Chỉ một màu trắng.

Nhịn không được cười khổ, đến Canada cũng đã gần một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa thích ứng được.

Vuốt ve điện thoại di động trong tay mình, nhìn cuốn tiểu thuyết một lúc, uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng, Mao Mao đứng dậy, nắm thật chặt chiếc khăn quàng màu xanh, đeo vào cổ chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc đến đây trời vẫn còn sáng, hiện tại trên trời đã có những bông tuyết rơi xuống. Mao Mao nhìn lên những bông tuyết trên trời, cũng không ngồi xe, đút hai tay trong túi quần, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Có thể là do hôm nay khí trời quá lạnh, ngồi trong tiệm trà sữa ấm áp kia, lại không tự chủ nghĩ tới anh.

Mao Mao từ từ cười nhạo, nghĩ tới anh ta làm gì? Rõ ràng... Tự mình trải qua mùa đông rét lạnh nhất, cũng đã tới nơi này rồi.

Rõ ràng... Kiềm chế rất tốt, đã một tuần không nghĩ đến người kia.

Thế mà vẫn không nhịn được.

Thật không có tiền đồ.

...

Đi được một lúc, chân đã trở nên tê cóng rồi. Canada có vĩ độ cao, mùa đông rất lạnh, cô mặc thêm một chiếc áo bông dày cũng vẫn lạnh cóng.

Vẫn không nhịn được lấy tay chà xát hai lỗ tai đỏ ửng đang lộ ra bên ngoài, dậm chân một cái, đưa tay đón xe ở ven đường.

Trời lạnh, chờ thật lâu mới đợi được một chiếc xe.

Mao Mao thuận lợi ngồi vào trong xe, ngồi phịch xuống ghế sau, được từng đợt gió mát thổi khiến cho rất thoải mái.

Sờ lên chiếc mũ da màu trắng trên đầu, đã bị tuyết làm ướt, ép lên đỉnh đầu khiến nó rất nặng.

Nhịn không được âm thầm phỉ nhổ chính mình trong lòng, vừa nãy cô nổi điên gì vậy? Cứ thong thả ngồi như này tốt hơn bao nhiêu?!

Xe rất nhanh đã đến dưới lầu ký túc xá, Mao Mao trả tiền, quay người đi về hướng ký túc, lúc nhìn thấy người đứng dưới lầu, trong nháy mắt liền dừng lại.

... Anh tới đây làm gì?

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như Mao Mao lại không cảm thấy được cảm giác lạnh thấu xương này, ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn tuyết trên tóc càng ngày càng dày.

Đột nhiên người kia nhìn qua.

Mao Mao giật nảy mình, quay người vội vàng đi ra ngoài.

Hôm nay La Tử Hạo đứng chờ dưới tuyết lớn cả một ngày, lúc này thật vất vả mới nhìn thấy người, sao có thể để cô đi?

Hai ba bước liền đuổi theo, kéo cổ tay Mao Mao lại.

Mao Mao nhíu lông mày, liều mạng muốn hất ra, La Tử Hạo nhìn cổ tay cô đã bị mình giày vò đến đỏ lên, không dám nắm nữa, liền thả tay ra.

Mao Mao không nói một câu, xoay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng giống như từ trước tới nay không quen anh.

Anh không còn cách nào khác, đành phải đuổi theo, tay nắm chặt cổ tay cô, không dùng lực mà cũng không để cô chạy trốn.

Mao Mao không tránh được anh, đành phải dừng lại, mặt hướng về phía trước, không nhìn anh, cũng không nói chuyện, khóe miệng mím thật chặt.

Anh cũng không nói chuyện, cứ như vậy lẳng lặng nắm tay cô, nhìn vẻ mặt của cô dưới tuyết lớn, đột nhiên cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều.

Trải qua mấy ngày nay, anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, cũng đã thành hy vọng lớn lao xa vời rồi.

Hai người cứ như vậy đứng một lúc, rốt cuộc Mao Mao không kiên nhẫn được nữa, mở miệng phá vỡ chút yên tĩnh này.

"Anh muốn làm gì?"

Giọng điệu lạnh lùng, mặt mày cũng lạnh băng, lập tức khiến cả người La Tử Hạo phát lạnh.

Anh dừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng, cuống họng đã hơi khàn.

Anh nói: "Mao Mao, xin lỗi."

Xin lỗi, đã dung túng cho mẹ anh làm tổn thương em; xin lỗi, đã nói với em những lời như vậy.

Một tháng qua, hàng đêm anh khó ngủ, lúc nào cũng trằn trọc, đều là liều mạng muốn nói một câu như vậy với cô.

Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.

Mao Mao trầm mặc.

Đã từng có vết thương quá sâu sắc, đau đến mức cô sống không bằng chết, bây giờ nhẹ nhàng xin lỗi một câu, cô thật sự không muốn tha thứ.

Cô không muốn, cũng không làm được.

Không cần thiết lừa mình dối người.

La Tử Hạo thấy cô không nói lời nào, liền yên lặng chờ đợi.

Tay vẫn một mực nắm cổ tay cô không chịu buông ra.

Hồi lâu, cô mở miệng: "Còn có việc gì sao?" Trong giọng nói không có nửa phần giảm bớt lạnh lùng.

Lần này đổi lại là anh trầm mặc, cuối cùng: "Cho nên... Thật sự không thể tha thứ sao?"

A.

Mao Mao cười, đây là lần đầu tiên từ lúc đến đây anh trông thấy cô cười, lại lạnh đến mức anh phát run.

Cuối cùng cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy tự giễu cùng trào phúng đối với anh: "Tha thứ? Anh quan tâm sao?"

"Quan tâm, rất quan tâm." Anh nhìn vào mắt cô, mỗi chữ mỗi câu cô nói, anh rất quan tâm.

Thật sao?

Cô không tin, làm sao bây giờ?

Mao Mao không nói gì thêm, cố gắng vùng cổ tay thoát khỏi anh, anh lại sợ làm cô bị thương, bất đắc dĩ thả tay.

Cô xoay người rời đi, anh lẳng lặng nhìn theo, không tiếp tục đuổi theo nữa.

Cô giẫm lên tuyết, đi thẳng về phía trước, đi thẳng, cố gắng đè nén chính mình.

Cuối cùng, cuối cùng... Cô không thể chống đỡ được chấp niệm trong lòng mình, quay người, nhìn về phía anh.

Trong mắt của anh sáng lên.

Cô nhìn anh, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo hoang mang, nghiêm túc hỏi anh: "La Tử Hạo, anh có yêu tôi không?"

Tôi thậm chí còn không dám yêu cầu xa vời là anh yêu tôi, cho nên, anh yêu tôi sao?

Ánh sáng trong mắt anh dần ảm đạm xuống.

Anh nghìn tính vạn tính, lại không tính tới cô sẽ hỏi câu này.

Cho nên mới nói... Cô đối với anh, cả chút lòng tin này cũng không có sao?

Lúc trước anh đã làm tổn thương cô đến mức nào!!

Hiện tại anh chỉ hận không thể một phát bóp chết chính mình!

Anh nhìn cô, muốn nói với cô, anh yêu, vẫn yêu cô, rất rất yêu.

Nhưng đột nhiên anh lại không nói nên lời, cuống họng như bị người nào đó bóp nghẹt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

...

Anh trầm mặc, cô cảm thấy đây là ngầm thừa nhận, ngầm thừa nhận anh chưa từng yêu cô.

Lỗ hổng trong lòng càng ngày càng sâu.

Đến yêu cũng chưa từng... Vậy vì sao còn muốn đến với nhau?

Cô muốn sống tốt thêm một lần nữa, không được sao?

Vì sao còn phải chạy đến đây ràng buộc cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.