Một Tấc Thời Gian

Chương 57: Ngoại truyện Mao Mao (2)



Edit: Linqq

Ngày hôm sau, dường như mỗi ngày Mao Mao đều có thể trông thấy La Tử Hạo. Đặc biệt là, hai ngày sau, nhà trọ đối diện cô liền bắt đầu dọn nhà, ngày thứ ba, người ở đối diện liền đổi thành La Tử Hạo đều nhìn thấy hai ngày nay.

Cuối cùng, tối hôm đó lúc La Tử Hạo đến gõ cửa nói muốn giữ gìn mối quan hệ với hàng xóm mới, Mao Mao không còn kiên nhẫn nữa, đến cửa cũng không cho anh đi vào, tự mình đứng ở cửa, cười lạnh lùng nhìn người bên ngoài: "Anh có thôi đi không?"

La Tử Hạo cười nhẹ, lại không hề bỡn cợt: "Không. Anh biết, lúc đó anh làm tổn thương em rất nghiêm trọng, là anh khốn kiếp, anh cũng không yêu cầu xa vời rằng em có thể tha thứ cho anh, chẳng qua, anh thích em, bây giờ anh đang theo đuổi em, em có thể không đồng ý, nhưng cũng không thể can thiệp anh làm cái gì, có đúng không?"

Mao Mao sững sờ, anh vừa mới nói, anh thích cô?

Cô còn chưa kịp nói gì, La Tử Hạo ở đối diện đã thu lại ý cười, đứng thẳng tắp tại cửa ra vào, nhìn cô: "Lúc trước em theo đuổi anh một lần, bây giờ đổi lại là anh theo đuổi em, thì ra cảm giác nỗ lực lại đổi lại khuôn mặt lạnh lùng như vậy thật không dễ chịu, anh... Xin lỗi."

Cho tới hôm nay mới chân chính đứng trên lập trường của em, anh mới biết được, lúc trước em, có bao nhiêu dũng cảm, lại có bao nhiêu tổn thương, thật sự xin lỗi.

Mao Mao cười lạnh: "Không chịu được thì anh có thể cút đi, không tiễn." Cô cực kỳ tức giận, giờ phút này không thể nghe nổi những câu khiến người khác bi thương như vậy.

La Tử Hạo lại giống như không hề bị tổn thương, lại hơi mỉm cười: "Anh sẽ không đi, em đuổi anh cũng không đi."

Nụ cười ấm áp giống như buổi chiều cô tỉnh lại kia.

Trong lòng Mao Mao vì sợ trái tim sẽ rung động, cô rất thích anh, nhưng từng chịu qua tổn thương khắc cốt ghi tâm như vậy... Cô không dám nhìn anh nữa, trực tiếp lùi lại một bước, đóng cửa thật mạnh, còn tặng thêm một câu: "Thần kinh."

Mũi của La Tử Hạo dán chặt lấy cửa, trong mắt đều là cánh cửa màu đen, trong bóng đêm ẩn sâu, nhìn thấy mà giật mình hối hận.

***

Ngày hôm sau, buổi sáng Mao Mao đi làm, vừa vặn gặp phải người nào đó xách túi rác đi đổ rác, Mao Mao cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp ấn thang máy xuống dưới lầu.

Vừa đi ra hành lang, bên cạnh liền có người cười chào hỏi: "Chào Mao Mao!"

Mao Mao quay đầu, là đồng nghiệp cùng tổ, thế là cười đáp lại: "Chào ~"

Đây là khu ký túc của công ty bọn họ mở ra, cho nên lúc bố trí chỗ ở cho nhân viên chính là mỗi người một phòng, còn lại dùng để cho thuê và bán, bởi vậy trong khu ký túc rất nhiều hàng xóm chính là người của công ty bọn họ.

Nam đồng nghiệp tên là Trương Sâm hai bước liền đuổi theo, cười để lộ hai hàm răng trắng: "Ăn sáng chưa?" Anh ta cũng là người Trung Quốc, được phái tới chỗ này học tập cùng Mao Mao, ở tòa nhà bên cạnh.

"Ăn rồi, tự mình nấu cháo ăn." Mao Mao cười nói.

"Cháo sao? Thật tốt, lâu rồi tôi cũng chưa ăn đồ ăn Trung Quốc, cũng không biết tự làm cơm, nhà hàng Trung Quốc ở đây lại khó ăn, những ngày này ăn cơm Tây đều phát nôn rồi."

"Ha ha, khoa trương như vậy sao! Anh muốn ăn thì hôm nào tới nhà tôi, tôi làm cho anh, tùy anh chọn món!" Mao Mao luôn hào sảng như vậy.

Mắt Trương Sâm sáng rực lên, vui vẻ nói: "Thật sao?"

Mao Mao vung tay nhỏ lên: "Đương nhiên! Chẳng qua tôi nấu ăn cũng không quá ngon, đến lúc đó anh đừng ghét bỏ nhé!"

Trương Sâm cười to: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không!"

Đều là người Trung Quốc, tại nơi đất khách quê người đương nhiên sẽ càng có nhiều chuyện hơn, hai người cứ như vậy cười đùa đi ra khỏi tiểu khu.

Trên lầu có người trông thấy cảnh này, tay cầm túi rác nắm thật chặt, khuôn mặt ẩn trong bóng đêm, ánh mắt thâm trầm.

Buổi tối khi Mao Mao trở về, người đã đứng ở cửa.

Cô sững sờ, lập tức coi như không có chuyện gì xảy ra, đi qua chuẩn bị mở cửa, cổ tay đang cầm chìa khóa bỗng nhiên bị người khác tóm lấy. La Tử Hạo nhìn cô, ánh mắt đen không thấy đáy, giọng điệu âm trầm, kéo nhẹ khóe miệng: "Người buổi sáng là ai?"

Buổi sáng?

Não Mao Mao chuyển động một lúc mới hiểu được người anh nói có thể là Trương Sâm.

Tay phải giãy ra, không thể tránh khỏi, cũng lười quản, ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi đón lấy anh: "Liên quan đến anh sao?"

Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng: "Không liên quan."

Sau đó buông lỏng tay, xoay người đi tới cửa phòng đối diện, "uỳnh" một tiếng đóng cửa lại.

Mao Mao đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt, ngón tay bấu vào nhau.

...

Sáng sớm hôm sau, Mao Mao đeo túi chuẩn bị đi làm, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy có người dựa tường đứng trước cửa, trong lòng run lên, lông mày không tự giác nhíu lại: "Anh đứng đây làm gì?"

La Tử Hạo đứng dậy, giọng điệu hoàn toàn tự nhiên: "Đưa em đi làm."

Mao Mao nhíu mày: "Không cần, tự tôi sẽ đi, không làm phiền anh."

La Tử Hạo cười khẽ một tiếng: "Không làm phiền, anh cam tâm tình nguyện."

Anh nói rất giỏi, đương nhiên Mao Mao không nói lại, rũ mắt xuống khóa cửa xong, trực tiếp vượt qua anh đi về phía thang máy.

La Tử Hạo mặt dày mày dạn đi theo, trái lại lại thành thành thật thật không nói câu nào.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, lúc ra ngoài vậy mà vừa vặn lại gặp được Trương Sâm, cười chào hỏi: "Mao Mao!"

Mao Mao cũng cười đáp lại, La Tử Hạo ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, lập tức bước ra một bước, đứng bên cạnh Mao Mao, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình mà hơi nhìn xuống Trương Sâm đang đi tới, đợi đến lúc anh ta đến gần, mới không cao không thấp mở miệng, giọng điệu ôn hòa: "Em yêu, đây là ai?"

Trương Sâm vừa tới gần: "..."

Mao Mao: "..." Nhịn không được xoay mặt sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi: "Anh nói linh tinh gì vậy?"

Không đợi La Tử Hạo mở miệng, Trương Sâm ở bên cạnh liền không nhịn được hỏi: "Mao Mao, đây là..."

La Tử Hạo đắc ý mỉm cười, chủ động đáp: "Tôi là bạn trai của cô ấy!"

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!

Mao Mao nhìn anh, cười lạnh: "Anh là bạn trai ai! Tôi con mẹ nó quen anh sao?!"

La Tử Hạo tỏ vẻ vô tội, diễn trước mặt Trương Sâm có thể so sánh với một ngôi sao điện ảnh: "Em yêu, lần này là anh không đúng, anh giải thích với em. Hai ta đừng giận dỗi nữa, ở đây còn có người ngoài, để người ngoài chê cười là không tốt..." Nói xong còn hơi mang theo áy náy gật gật đầu với Trương Sâm đang xấu hổ đứng đấy.

Giọng điệu cưng chiều dịu dàng, hoàn toàn là người bạn trai chất lượng tốt đang dỗ dành bạn gái vì sơ ý chọc giận cô ấy. Lúc nói chuyện còn nhắc đến người ngoài, rõ ràng là nhắc nhở người đứng cách đó không xa, cô ấy là của tôi, anh chẳng qua chỉ là người ngoài.

Mao Mao: "..." Anh cho da mặt uống vitamin sao?! Sao chỉ mấy ngày ngắn ngủi lại có thể biến thành dạng này!

Mao Mao trực tiếp đẩy anh ra: "Thần kinh!"

Trương Sâm đứng bên cạnh đã sớm yên lặng ra đi.

Mao Mao cực kỳ tức giận, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi tiểu khu, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng vẫn có người không sợ.

La Tử Hạo cười híp mắt theo đuôi... "Em yêu, anh lái xe đưa em đi làm ~"

"Không cần!"

"Hay anh và em cùng đi tàu điện ngầm nha ~ từ đây tới đó khá gần!"

"Tôi nói là không cần!"

"Đúng rồi, 5 giờ chiều em tan làm phải không, anh sẽ nhớ kỹ để tới đón em!"

"A a a a a đồ khốn!"

"Hở? Ai thấy cũng thích "ngắm nhìn"(*) sao? Vậy em vẫn yêu anh đúng không?"

(*) từ "ngắm nhìn" và "đồ khốn" có cách đọc giống nhau.

"..." Là tại hạ thua.

La Tử Hạo một đường đến công ty Mao Mao, rốt cuộc mới lưu luyến không rời mà trở về, vừa quay lại liền nhìn thấy Trương Sâm đi trước bọn họ một bước đang đến gần.

Trương Sâm nhìn thấy La Tử Hạo, lý trí muốn tránh đi: Kinh nghiệm vừa nãy nói cho anh ta biết, người đàn ông trước mặt này quá nguy hiểm.

Nhưng La Tử Hạo càng muốn trưng khuôn mặt tươi cười đến gần người phía trước.

Trương Sâm nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng muốn cản đường, bất đắc dĩ dừng bước lại, nhìn giày da đen cao cấp sáng loáng trước mặt, ép buộc bản thân lộ ra nụ cười, nhìn qua trông có vẻ hào phóng: "Có chuyện gì?"

La Tử Hạo híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, rõ ràng trong lòng đang khẩn trương muốn chết lại cứ ép bản thân cười giả tạo đến vậy, không khỏi cảm thán ánh mắt của Mao Mao sau khi rời khỏi anh liền rớt xuống ngàn trượng, chính anh rất cần phải giúp cô cứu vãn một chút. Người trước mặt quá mức chướng mắt, La Tử Hạo không thích nhìn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề, lời ít ý nhiều nói với Trương Sâm: "Cách xa Mao Mao một chút, đây không phải là người anh nên đụng vào."

Nói xong liền quay người rời đi.

Ai ngờ người đàn ông sau lưng đang cực kỳ khẩn trương lại mở miệng, trong lời nói tràn đầy niềm tin: "Tôi thấy xem ra cô ấy rất thích anh, nhưng tôi cũng nhìn ra được, cô ấy hận anh." Anh ta nhẹ nhàng cười một tiếng, quất thẳng một đao vào ngực: "Một người từng tổn thương cô ấy, có tư cách gì mà cảnh cáo tôi?"

...

La Tử Hạo thở sâu, ngón tay nắm chặt, hô hấp dần nặng nề. Dường như anh phải dùng toàn bộ sức khống chế chính mình mới không đánh anh ta.

Đây là đồng nghiệp của Mao Mao... Trong lòng anh không ngừng nói với chính mình, hiện tại ấn tượng của Mao Mao đối với anh đã không tốt, không thể dùng vũ lực được...

Chờ đến lúc cảm xúc bình ổn, xác định bản thân sẽ không đánh nhau, La Tử Hạo mới chậm rãi quay đầu lại, hơi cúi xuống nhìn người đàn ông trước mặt, giọng điệu lạnh đến tận xương, trên mặt lại toàn là ý cười: "Tôi nói lại lần nữa, cách xa cô ấy ra. Hoặc là, tự anh đến đây, hoặc là, tôi giúp anh."

***

5h chiều, lúc Mao Mao tan làm, vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy người nào đó đỗ xe nghênh ngang giữa cửa, mà kẻ cầm đầu lại đang đeo kính đen, nghiêng người dựa trên cửa xe nhìn về phía cô mỉm cười.

Anh vốn có vóc dáng tốt, hiện tại lại có dáng vẻ yêu nghiệt như thế, trong công ty có không ít đồng nghiệp nữ đều nhìn về phía anh.

Trong lòng Mao Mao lập tức không khỏi bực mình, lạnh mặt, hai ba bước liền đi tới, nhíu mày hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

La Tử Hạo cười một tiếng, đẹp đến lóa mắt, đáp đầy hiển nhiên: "Nói rồi mà, anh tới đón em."

Mao Mao nhíu mày: "Tôi không cần anh đón."

Nói xong liền quay người đi về phía trạm xe buýt.

La Tử Hạo cũng không giận, nhìn bóng lưng của cô chậm rãi rời đi, trực tiếp lên xe nổ máy theo sau.

Trạm xe buýt ở công ty Mao Mao đã có sẵn lộ trình, cô bước nhanh về phía trước, La Tử Hạo liền lái xe chậm rãi theo sau. Trong lúc nhất thời Mao Mao có chút tâm phiền ý loạn, lúc đến trạm xe buýt vừa vặn có một chiếc xe đi tới, thế là không thèm quan tâm người đứng phía sau, trực tiếp lên xe theo đám người.

Mùa đông ở Canada tuyết rơi dày đặc, xe buýt trước mặt di chuyển chậm rãi. La Tử Hạo liền lái xe phía sau, đi theo không nói một lời.

Xe vừa ngừng, anh cũng ngừng lại.

Tuyết lớn rơi đầy trời, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, cuối đường cũng đều là một màu trắng.

Trong xe mở điều hòa ấm áp như không khí mùa xuân, nhưng đột nhiên La Tử Hạo lại cảm thấy lạnh.

***

La Tử Hạo cứ như vậy mặt dày mày dạn đi theo gần một tháng.

Trong lúc đó mặc kệ Mao Mao lạnh nhạt thế nào, dù đâm vào tim anh ra sao, anh đều bền lòng vững dạ xuất hiện vào mỗi lúc tan tầm, sau đó lái chiếc xe BMW chậm rãi đi đằng sau xe buýt.

Hôm nay hết giờ làm, hiếm khi Canada không có tuyết rơi.

Lúc đi tới, La Tử Hạo theo lệ thường chờ ở cửa, trời lạnh như vậy, anh cũng không ngồi trong xe, hết lần này tới lần khác dựa vào cửa xe, nói là trời mát.

Một tháng, không phải trong lòng Mao Mao không rung động.

Cô đưa mắt xuống, lần đầu tiên chủ động đi về phía La Tử Hạo, dưới ánh mắt vui mừng của anh, giọng điệu vẫn lạnh nhạt, cô nói: "La Tử Hạo, chúng ta nói chuyện đi."

Đương nhiên La Tử Hạo mong còn không được. Thế nhưng lại sợ cô lạnh, trực tiếp mở cửa xe để cô vào trong, trong xe vẫn luôn mở điều hòa, lúc này ngồi vào, ấm áp giống như chiếc chăn lúc nhỏ.

La Tử Hạo cũng ngồi vào, nhìn người bên cạnh không nói lời nào, dò hỏi: "Em muốn nói chuyện gì?"

Mao Mao yên lặng hồi lâu, mới khàn khàn nói: "Trước tiên tìm một nơi ăn cơm đã."

Vậy mà cô lại nguyện ý ăn cơm cùng anh! Trong lòng La Tử Hạo vui vẻ, trong đầu bắt đầu nhanh chóng hồi tưởng đến những ngày này đã tìm các địa điểm ăn ngon – anh biết cô thích ăn gì, cho nên những ngày này vẫn luôn tìm trong thành phố có quán ăn nào ngon, không nghĩ tới thật sự có cơ hội đi ăn cùng cô.

Anh lộ ra mục đích, Mao Mao liền không muốn xen vào nữa, sợ xấu hổ, nhắm mắt lại ngồi trên xe.

Chỗ ăn cơm thật sự vô cùng hợp khẩu vị của Mao Mao.

Không biết La Tử Hạo tìm chỗ này ở đâu, mặc dù có hơi xa, nhưng là người Trung Quốc mở tiệm ăn Trung Quốc, hơn nữa hương vị chính gốc ăn vẫn ngon hơn. Mao Mao nhìn đĩa cá màu đỏ chói trên bàn, đột nhiên có cảm giác trở lại Trung Quốc.

...

Mao Mao ăn đĩa cá vừa lòng thỏa ý xong, ăn xong tâm tình rất tốt đi ra khỏi tiệm cơm cùng La Tử Hạo.

Mới ra khỏi cửa, Mao Mao liền thấp giọng nói: "Chúng ta đi dạo đi, tôi có lời muốn hỏi anh."

Đương nhiên La Tử Hạo mừng rỡ đáp ứng.

Hai người liền đi bộ chậm rãi dưới ánh đèn vàng.

Hồi lâu, Mao Mao ngẩng đầu nhìn về phía đèn đường trên đỉnh đầu, hay tay trong túi quần khẽ nắm chặt, cô hỏi anh: "La Tử Hạo, anh... Thích tôi sao?" Nếu không tại sao phải làm những việc này?

La Tử Hạo im lặng, tròng mắt sáng lấp lánh nhìn về phía cô: "Em cảm thấy thế nào?" Anh sợ lời nói quá nông cạn, cho nên mới tự biểu hiện cho em xem, nói với em anh yêu em, em vẫn không tin anh sao?

Mao Mao thu lại đôi mắt đang nhìn lên bầu trời, nhìn về phía anh, giọng điệu do dự, mê mang: "Nhưng khi đó anh..." Nhưng khi đó rõ ràng muốn tránh em, rõ ràng làm tổn thương em, đến cả nửa phần do dự đau lòng cũng không có, rõ ràng... Không yêu em.

Sắc mặt của cô quá khó chịu, tim La Tử Hạo bị nhéo một cái, miễn cưỡng cười, thấp giọng nói với cô: "Mao Mao, anh biết, lúc trước anh... Quá khốn nạn, bởi vì em đối tốt với anh như vậy, trong tiềm thức anh liền coi là sẽ không mất đi, cũng đã quen với việc em đối với anh như thế, là anh khốn nạn... Anh chỉ không biết làm sao..."

Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên con ngươi của La Tử Hạo run lên, bỗng nhiên kéo Mao Mao qua: "Cẩn thận!"

Mao Mao đang mê mẩn, đột nhiên bị anh kêu lên như thế, cả người đều là trạng thái lờ đờ, mê man nhìn về phía trước...

Mấy tên lưu manh nước ngoài.

Nơi này quá xa, khó tránh khỏi việc quản lý sẽ loạn... Giờ phút này Mao Mao vô cùng hối hận bản thân lại đưa ra chủ ý đi tới nơi này!

La Tử Hạo ôm cô thật chặt, giọng điệu bình tĩnh trấn an cô: "Không phải sợ, anh ở đây."

Mao Mao không khỏi giương mắt nhìn vẻ mặt này của anh, bóng tối che hơn phân nửa, chỉ có thể tưởng tượng, lại khiến cô không khỏi an tâm.

La Tử Hạo giương mắt nhìn về phía đầu sỏ của bọn lưu manh, dùng tiếng Canada lưu loát hỏi: "Chúng mày muốn gì?"

Đám lưu manh kia đồng loạt cười rộ lên, cười một lúc, tên đầu sỏ mới nghiêng đầu, vẻ mặt không có ý tốt, mơ màng phun ra một chữ: "Đàn bà."

Ánh mắt La Tử Hạo mãnh liệt: "Thật sao?"

Không đợi đám lưu manh kia kịp phản ứng, chân dài bỗng nhiên đạp tới, trực tiếp đá ngã tên đầu sỏ, khiến hăn ôm bụng kêu rên.

Đám côn đồ xung quanh nhìn lão đại của mình bị đánh, ỷ vào nhiều người, đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định, một đám người giơ quả đấm lên.

La Tử Hạo nhìn bọn lưu manh bốn phía đang xông lên, cười lạnh, đẩy Mao Mao vào một góc tương đối an toàn, kéo cà vạt, xông tới.

Trong góc tối ở nước ngoài, âm thanh đấm đá hòa cùng tiếng mắng trầm thấp, trong gió lạnh Canada liền dọa người.

Mao Mao ở một bên nhìn mà trong lòng run sợ, song tay nắm thật chặt, móng tay dài hung hăng cắm trong lòng bàn tay mà không biết.

Trong một vùng tăm tối, cô phí sức tìm kiếm mới thấy một thân ảnh tuấn tú quen thuộc trong đám lộn xộn kia... Trái tim bị hung hăng nắm chặt, cảm thấy đau.

Khi nhìn thấy thân ảnh kia bị người khác đạp một cái, nước mắt ẩn nhẫn thật lâu liền rơi xuống, cô cũng không nhịn được nữa, thét chói tai tiến vào vòng vây kinh khủng đó.

...

Thực ra là La Tử Hạo chiếm thế thượng phong, lúc trước anh đã học qua tán thủ(*) chuyên nghiệp, công phu quyền cước rất giỏi. Mà đám côn đồ này tuy nhìn thì hung ác, nhưng rất sợ chết, một quyền vung tới liền đau tới mức không dám đứng lên.

(*)Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu).

Nhưng bọn chúng có nhiều người. Cái gọi là người đông thế mạnh, đương nhiên không phải nói suông.

La Tử Hạo một người ứng phó lâu như vậy, thể lực đã bắt đầu hết chống đỡ nổi, anh vừa ứng phó mấy tên côn đồ trước mắt, vừa suy nghĩ làm sao để kết thúc trận đánh này, cô nàng ngốc nghếch kia ở bên cạnh không biết đã bị hoảng sợ thành dạng gì... Trong lúc hao tâm tốn sức liền không chú ý phía sau có người đánh tới, không biết bị tên khốn kiếp nào đạp một phát từ đằng sau.

... Thật sự là cảm giác dạ dày cũng bị đá ra rồi.

La Tử Hạo cười lạnh, quay lại một chân đạp bay tên kia, chưa kịp hả giận, chỉ nghe thấy giọng nữ quen thuộc hét chói tai rồi vọt vào.

Trong lòng La Tử Hạo kinh sợ, giương mắt nhìn, quả nhiên đã thấy cô gái ngốc của anh đang nước mắt giàn giụa lao vào...

Thời khắc khó chống cự như vậy, thế mà anh còn cảm thấy trong lòng ấm áp.

Nhưng ấm áp thì vẫn không nhịn được giáo huấn người kia, anh ứng phó với tên lưu manh xông lên đằng sau, trong gió rét hô to với bóng người quen thuộc: "Em vào đây làm gì?! Mau đi ra!"

Gió quá lớn, Mao Mao căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ biết là xông tới hướng anh. Dù là không biết lượng sức, nhưng cô vẫn muốn bảo vệ anh.

Đều bởi vì cô, anh mới bị đánh như vậy.

Giờ phút này trong lòng Mao Mao sợ hãi, hối hận xen lẫn thống khổ, thần chí không rõ, trong ánh mắt cũng chỉ còn lại anh.

Nhưng cô chưa kịp vọt tới bên anh, lại đột nhiên bị kéo vào một cái ôm quen thuộc, lập tức trời đất quay cuồng, bên tai đột nhiên có một tiếng rên.

Ở trong vòm ngực có cảm giác ấm áp lan tràn.

Mao Mao trong nháy mắt liền điên rồi.

Mà người thay cô cản nhát dao đó, La Tử Hạo vẫn ôm chặt cô, lại còn cười trầm thấp, trong gió rét thấu xương, anh cố gắng an ủi người đang phát run trong lòng: "Đồ ngốc, đừng sợ..."

Cuối cùng Mao Mao cũng khóc ra tiếng.

Con dao kia vẫn cắm sau lưng anh, đám côn đồ thấy đã làm lớn chuyện, nhấc chân muốn chạy, Mao Mao ôm anh, khóc đến không biết trời đất.

Ngược lại là La Tử Hạo liều mạng chống lại cảm giác muốn hôn mê, bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở người đang khóc đến mức toàn thân run rẩy kia: "Gọi... Xe cứu hộ..."

***

Lúc La Tử Hạo tỉnh lại, cả phòng bệnh toàn là ánh nắng.

Còn người mà anh tâm tâm niệm niệm, lại đang mỉm cười, ngồi trong ánh nắng.

Giống như là lần đầu tiên cô gặp anh vậy.

Thấy anh tỉnh lại, vành mắt người kia hơi đỏ, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười, nhẹ giọng mở miệng: "Đồ ngốc."

-Hết-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.