Hai người đứng ngoài cửa cung đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng được một cung dịch đưa vào trong.
Trên đường đi trải qua mấy vòng khám xét, mỗi một ải đều có thị vệ tra hỏi lục soát người theo thông lệ. Dù là ca nữ có dung mạo phổ thông, màu da ngả vàng, dáng người bằng phẳng cũng bị thị vệ nhéo hai cái. Một người hầu nhìn thấy nhạc công tuấn tú thì cảm thấy không vừa mắt, xấu tính gạt chân một cái, nhạc công mù lập tức chật vật té ngã khiến đám thị vệ cười giòn giã một hồi.
Một người hầu khác cũng nảy sinh hứng thú đùa ác, thô bạo giật dải băng bịt mắt của nhạc công xuống, tiếng cười của đám người chợt im bặt, chỉ thấy trên mắt của nhạc công là những vết sẹo lớn màu tím đỏ đan xen chằng chịt vào nhau, giống như bị vô số vết đao sắc cắt qua, trông vô cùng đáng sợ, đám thị vệ trông thấy vậy thì buồn nôn, liên tục phất tay đuổi bọn họ đi.
Ca nữ đứng bên cạnh sợ hãi nhặt dây vải lên, bịt mắt nhạc công lại lần nữa, đỡ hắn đi vòng qua đám thị vệ, nơm nớp lo sợ bước về phía vườn ngự uyển, bước qua cửa ải quan trọng nhất, cuối cùng bọn họ cũng tiến vào hoa viên bí ẩn nhất Vương đình.
Cây cối xanh mướt đan xen vào nhau xây nên tường rào, bên trong trồng vô số hoa thơm cỏ lạ tạo thành một thế giới rộng lớn, đẹp đẽ hiếm thấy. Đi dọc theo con đường mòn lát đá tiến về phía trước, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng oanh hót nai kêu, bỗng có cánh bướm nhởn nhơ bay qua, những nhánh dây leo trên tường rào có buộc chuông bạc, khi những chú chim dừng chân đậu xuống thì tiếng chuông vang khẽ lên theo.
Một đài đá to lớn xuất hiện trước mắt, trên những bậc thang dài dằng dặc phủ gấm tơ tằm, giống như con đường ngọc thông lên trời, ca nữ đỡ nhạc công bước lên từng bậc. Nơi cao nhất đặt một chiếc giường êm ái, gấm lụa trên trần đính ngọc điểm vàng, rực rỡ tựa như ánh bình minh, xa hoa lãng phí đến cực điểm. Sáu thị nữ đứng bên cạnh, cung kính hầu hạ mỹ nhân tóc vàng ở trên giường.
Tuyết Cơ có thân phận cao quý, tiện dân không thể gặp mặt, nhạc công và ca nữ được chỉ định đứng trình diễn ở vị trí phía dưới.
Nhạc công mù cũng chẳng để tâm, sau một vài tiếng đàn ca nữ khẽ mở miệng, hòa với khúc nhạc du dương êm dịu là tiếng ca sâu lắng giống như thi sĩ đang ngâm thơ dưới trời sao khiến tất cả mọi người trên đài ngọc nghe say sưa, ngay cả nhạc công bên cạnh ca nữ cũng tập trung lắng nghe.
Mái tóc vàng mềm mại rực rỡ tựa hoàng kim, gương mặt của Tuyết Cơ như được tự nhiên chạm khắc tỉ mỉ, đôi mắt xanh mơ màng như biển cả, bên dưới chiếc mũi ngọc là cánh môi hồng hào. Nàng có dung nhan thanh khiết như băng tuyết đồng thời cũng lạnh lùng băng giá giống như một nữ thần đứng trên cả chúng sinh.
Vị mỹ nhân nức tiếng Tây Vực im lặng nhìn đồ vật trước mắt, không vui vẻ cũng không tò mò.
Đó là một cuộn gấm vàng được lấy ra từ trong hộp đàn Ô Đức có hai lớp, những lớp vải đẹp đẽ lộng lẫy và rực rỡ lóa mắt dưới ánh mặt trời.
“Chúng tôi mới đến quý quốc, mạo muội dùng phương thức này để gặp mặt, mong phu nhân thứ lỗi.” Tiếng Thổ Hỏa La rất nặng nhưng phát ra từ miệng Tả Khanh Từ lại vô cùng ưu nhã. Chàng mặc quần áo vải thô nhưng phong thái lại giống như một vị Vương hầu ung dung bình tĩnh: “Đây là chăn Niệp Kim Tích Trần, từng là vật yêu thích của Hoàng hậu tiền triều ở Trung Nguyên. Nó được chế tạo bằng kim tàm ti, góc chăn đính bốn hạt bảo châu, không nhiễm bụi bặm, nay dâng tặng phu nhân làm quà gặp mặt.”
Mỹ nhân ngồi phía trên cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu kiêu ngạo xen lẫn tùy hứng, vừa mềm mại ngọt ngào lại vừa lạnh lùng băng giá khiến người ta nổi lên ham muốn chinh phục: “Các ngươi là bằng hữu của người Trung Nguyên kia?”
Tả Khanh Từ cung kính lễ độ, “Đã từng, cho đến khi hắn đánh cắp vật quan trọng nhất của chúng tôi.”
Ngón tay ngọc ngà quấn một sợi tóc vàng óng, mỹ nhân phất tay ra hiệu cho thị nữ lui xuống dưới bậc thềm: “Các ngươi muốn gì? Muốn ta thuyết phục Vương giao hắn cho ngươi?”
Tả Khanh Từ đáp lời có chừng mực: “Phu nhân được sủng ái, bảo vật trong thiên hạ không gì không có. Chúng ta dâng lên chút lễ mọn chỉ mong phu nhân có ấn tượng chứ không có ý khác.”
Đôi mắt xanh lạnh lùng nổi lên chút giễu cợt, mỹ nhân mỉa mai không chút khách sáo, “Các ngươi nên đi tìm Tể tướng La Mộc Da, mỗi một quyết định của Vương đều có sự nhúng tay của hắn.”
“Chúng tôi càng mong nhận được sự tín nhiệm của phu nhân hơn.” Tả Khanh Từ mỉm cười, giọng điệu không nhanh không chậm, trong lời nói ẩn chứa ý tứ sâu xa: “Mong phu nhân không chối từ tình hữu nghị giữa hai nước, nói không chừng có thể mang đến một chút trợ giúp đặc biệt.”
Dường như Tuyết Cơ nghĩ đến điều gì đó, nàng im lặng trong chốc lát, thái độ đã có sự biến hóa: “Ngươi có thủ hạ là dũng sĩ Trung Nguyên?”
Dù mắt không nhìn thấy, không cách nào biết được vẻ mặt của Tuyết Cơ, nhưng câu nói này của nàng ta giúp Tả Khanh Từ hiểu chuyến đi này đã thành công: “Phu nhân có tâm nguyện gì?”
Mỹ nhân không trả lời, ngược lại nói: “Ta muốn mở mang kiến thức về năng lực của các dũng sĩ.”
Đây là cơ hội cũng là kiểm tra, Tả Khanh Từ khẽ nghiêng đầu: “Theo mong muốn của phu nhân.”
Ca nữ trầm mặc đứng bên cạnh tiến lên.
Dung nhan tuyện mĩ thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, Tuyết Cơ quan sát một lúc rồi giơ đầu ngón tay lên, chỉ một cái cây ở cạnh đình viện phía xa. Đó là một cây đại thụ bắt mắt, gốc cây to lớn mấy người ôm mới hết, tán cây cao vút che khuất ánh mặt trời ấm áp, trông nó vượt trội hơn hẳn những cái cây khác trong vườn, chỉ đứng trên đài cao mới có thể nhìn thấy toàn cảnh.
“Trên cây kia có vô số chim bay, trong đó có con chim bạch dực mỏ đỏ ta thích nhất, ta muốn nghe thấy tiếng hót của nó.”
Ca nữ liếc nhìn gốc cây, nhặt một hòn đá cuội to bằng nắm tay trong chậu hoa lên, vung tay ném một cái, cây đại thụ ở phía xa như bị một bàn tay vô hình rung mạnh, bóng cây run rẩy, lá cây trút xuống ào ào, bầy chim đậu trên cây đại thụ ầm ầm tung cánh, cả bầu trời rợp bóng chim bay.
Cùng lúc đó ca nữ biến mất, nàng giống như một luồng sáng nhạt lướt qua cây đại thụ rồi nhẹ nhàng chuyển hướng quay về, thời gian cả đi cả về chỉ trong một cái chớp mắt. Nàng đứng dưới thềm, hai tay hơi khum lại, bàn tay khẽ vuốt cánh con chim nhỏ có bộ lông trắng như tuyết, cái mỏ đỏ tươi đang hoảng sợ kêu to.
Thị nữ đứng dưới bậc thềm còn đang ngỡ ngàng nhìn bầu trời, bầy chim đột nhiên bay lên làm nàng giật mình.
Tuyết Cơ khẽ nhếch môi anh đào, mãi mới nhận con chim nhỏ, cúi đầu nhìn nó một lúc lâu, con ngươi màu xanh lấp lánh tia sáng kỳ lạ.
Đôi mắt bị che lại khiến tầm nhìn của chàng mơ hồ, tất cả mọi thứ bị cắt đứt chỉ còn lại cảm giác, vì vậy thính giác của Tả Khanh Từ lại trở nên linh mẫn dị thường.
Trong phòng vang lên tiếng quần áo sột soạt, có tiếng va chạm khi gỡ những chiếc vòng tay ra, còn có cả tiếng cọ sát của những mảnh kim loại điểm xuyết trên quần áo ca nữ. Chàng biết rất rõ về những món đồ này, lúc Bạch Mạch đi mua chàng đã kiểm tra từng cái một, lại không tưởng tượng được lúc hắn mặc vào người sẽ trông như thế nào.
Sau khi tiếng thay quần áo dừng lại, thì đến tiếng những chiếc bình va chạm vào nhau vang lên, Tả Khanh Từ vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng cũng có người tháo mảnh vải che trên mắt chàng ra, dùng một miếng vải mềm thấm nước thuốc ấm áp đắp lên mặt chàng, rồi một bàn tay nhẹ nhàng miết quanh viền mắt, qua một lúc lâu, làn da ở rìa lông mày như bị thứ gì đó kéo lên, ánh sáng bắt đầu xuyên vào.
Tả Khanh Từ chậm rãi mở mắt ra, làm người mù hai ngày, bây giờ mở mắt ra lại cảm thấy không quen.
Rèm cửa sổ được kéo lên, tia sáng không quá chói chang, trên bàn chỉ có một ngọn nến đang tỏa sáng, chiếu rọi lên mái tóc màu hạt dẻ và chiếc mũi cao của thiếu niên Tây Vực, hai bên còn có vài đốm tàn nhang. Đối phương đang tập trung quan sát, một tay dùng sức bóc sẹo, tay kia thì loại bỏ nhựa cây còn sót lại giữa lông mày chàng, ánh nến dịu dàng làm giảm bớt sự xa cách, bên trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Phi Khấu Nhi đã thay nam trang, khuôn mặt mới hiển nhiên là vội vàng tạo thành, làn da có phần thô ráp.
Tả Khanh Từ mở miệng trước, “Hôm nay Lạc huynh đã có công không nhỏ.”
Thiếu niên Tây Vực như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục bận rộn.
Tả Khanh Từ chủ tâm khơi gợi câu chuyện: “Bài hát của ta thế nào?”
Phi Khấu Nhi ngừng lại khẽ chớp mắt, nhìn hắn nói: “Rất hay, ngươi hát ngôn ngữ ở đây?”
“Không sai, để nói rõ chúng ta là sứ giả đến từ Trung Nguyên mong nàng cho cung nữ lui xuống, tự mình gặp mặt.” Nước thuốc lau qua rìa lông mày, Tả Khanh Từ khẽ cụp mắt, hàng mi dài vẽ thành một vòng cung đẹp đẽ, “Nhờ có Lạc huynh biểu diễn tài nghệ mới khiến Tuyết Cơ lay động.”
Mặc kệ là chỉ trích hay khích lệ, Phi Khấu Nhi đều không có phản ứng gì, Tả Khanh Từ nhìn hắn giặt khăn vải, nhàn rỗi trêu chọc: “Nghe nói Tuyết Cơ có nhan sắc khuynh thành, Lạc huynh cảm thấy thế nào?”
Thiếu niên không hề để tâm, trả lời qua loa, “Rất đẹp, ngươi muốn nàng làm gì?”
“Dựa vào thân phận và địa vị của nàng, thật sự không cần làm gì, chỉ nói mấy câu là đủ.” Tả Khanh Từ mỉm cười giải thích một nửa. Tuổi Thổ Hỏa La Vương đã cao, ông ta tự cao tự đại, không cho phép nữ nhân tham dự chính sự, Tuyết Cơ không con, nhìn có vẻ phong quang nhưng thật ra căn cơ rất yếu. Một nữ nhân thông minh chắc chắn sẽ không cam lòng làm một con rối để mặc người khác hưởng lạc, rất tốt.
Phi Khấu Nhi không hỏi nhiều, “Đã giúp ngươi gặp nàng ta, nhiệm vụ của ta đã xong?”
Đối với phi tặc luôn giữ thái độ của người ngoài cuộc, Tả Khanh Từ rất có phong độ: “Lạc huynh có ý định bán tấm da sói tuyết săn được ở thung lũng Ngõa Hãn không? Ta nguyện dùng ngàn vàng để mua.”
Phi Khấu Nhi trả lời thẳng, “Không bán.”
Tả Khanh Từ lập tức chữa lại, “Vậy có thể cho ta mượn dùng được không? Xong chuyện chắn chắn vật sẽ quy về chủ cũ.”
Phi Khấu Nhi khẽ gật đầu, xác định đã rửa sạch những vết bẩn dịch dung trên mặt chàng thì bưng chậu đồng đến bên giá gỗ.
Tả Khanh Từ nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nói: “Hôm nay mọi việc thuận lợi như thế, Lạc huynh có hứng thú đối ẩm một chén?”
Phi Khấu Nhi cúi đầu rửa tay, một lúc sau mới nói: “Ai cũng không say thì uống có ý nghĩa gì?”
Tả Khanh Từ nhướng hàng mày đẹp, trêu ghẹo, “Xem ra ở trong mắt Lạc huynh, uống rượu cùng ta chẳng hề thú vị, ngoại trừ say thì không còn hứng thú gì khác sao?”
Dường như Phi Khấu Nhi không biết phải trả lời thế nào, ngập ngừng nói: “Ngươi quá thông minh, uống rượu với người thông minh rất dễ hối hận.”
Tả Khanh Từ mỉm cười: “Những gì không nên hỏi ta tuyệt không nhiều lời, thế nào?”
Ánh nến chập chờn chiếu vào gương mặt chàng, vạt áo lỏng lẻo nửa kín nửa hở, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, gương mặt tuấn tú được tẩy rửa trơn bóng như ngọc, đôi mắt phượng nửa chứa ý cười nửa ngả ngớn tạo thành một sự hấp dẫn kỳ lạ, chỉ tùy tiện ngồi xuống cũng phong lưu vô cùng.
Phi Khấu Nhi giương mắt nhìn hắn rất lâu, cuối cùng chậm rãi trả lời, “Nhưng ta sợ không quản được mình, quên cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”