Một Tấc Tương Tư

Chương 24: Cướp công quay về



Lúc đi trời rét đậm, lúc quay về băng tuyết đã tan tạo thành những vũng bùn dày đặc.

Thời tiết này đường đi mềm nhão, lạc đà thường xuyên bị sa lầy, đi lại rất khó chịu, có nhiều chỗ thậm chí còn phải đi trước dò đường. Người dẫn đường thuê ở Xa Mộc Thố phàn nàn liên tục nhưng kỳ lạ thay những người Trung Nguyên này lại vui vẻ chịu đựng. Hắn không biết chút phiền phức này có đáng là gì với nguy hiểm chập trùng lúc đi. So với những ngày chịu đựng băng tuyết gió lạnh, thỉnh thoảng được hơi lạnh mùa xuân lướt qua mặt cũng là một thú vui.

Nói là đi nhanh nhưng thực tế không đi nhanh được, Ân Trường Ca thậm chí còn cố ý khiến người dẫn đường đi chậm lại, thế mà hơn hai mươi ngày sau vẫn không thấy bóng dáng Phi Khấu Nhi đâu, mọi người không tránh khỏi suy đoán lung tung. Nhưng lúc này thư từ bị cắt đứt, muốn dò la tin tức cũng không được, chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Từng ngày trôi qua theo bước chân của đoàn lạc đà, đã rời khỏi Thổ Hỏa La hơn một tháng, hiếm khi được uống một ngụm nước suối trong vắt, đoàn người dứt khoát dừng lại nghỉ ngơi.

Mọi người phân chia công việc, người đi săn dê rừng, người lấy nước, người thì gom củi nổi lửa.

Củi khô xếp đống, nhóm lửa giữa hoang nguyên đầy gió là việc không dễ dàng, Bạch Mạch định tìm mấy tảng đá để chắn gió, giương mắt liếc nhìn xung quanh mới chợt nhận ra tuyết đã tan hết, bãi cỏ khô bị ánh trời chiều nhuộm vàng, bầu trời thăm thẳm bao phủ khắp nơi, mặt trời nóng rực từ từ lặn xuống, khung cảnh tráng lệ khó mà diễn tả thành lời khiến người ta mê đắm.

Cảnh đẹp làm say lòng người, Bạch Mạch tập trung ngắm nhìn hoàng hôn phía chân trời, bỗng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người.

Đó là một cái bóng rất nhạt, gần như biến mất giữa ánh vàng rực rỡ. Hình như là một người cưỡi ngựa vượt đường xa mà đến, khiến hắn quên mất nhóm lửa, cũng quên cả kêu to.

Đấy quả thực là một con ngựa đang đuổi theo ánh chiều tà đến gần, bóng người càng lúc càng rõ ràng, gió lạnh lướt qua mặt đất cuốn theo bụi đất mù mịt, ngay cả khăn trùm đầu màu trắng cũng bay phất phới giữa không trung, một người một ngựa giống như áng mây theo gió mà đến.

Đến khi cái bóng cận kề, Bạch Mạch mới bật thốt lên: “Phi Khấu Nhi!”

Người ghìm chặt cương ngựa giống hắn mà hình như lại không phải hắn, Bạch Mạch chưa từng nhìn thấy gương mặt này.

Bạch Mạch nhìn đối phương vọt người xuống ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt ôm người tiếp theo ở trên lưng ngựa xuống, gió xốc khăn trùm màu trắng lên, mái tóc dài vàng óng bay bay, ở giữa hoang mạc còn rực rõ hơn mặt trời sắp lặn.

Bạch Mạch choáng váng, hòn đá lửa trong tay rơi bịch xuống đất, hắn khàn giọng hô to, “Công tử! Phi Khấu Nhi về rồi! Còn lừa Tuyết Cơ đi theo!”

Thật sự là Tuyết Cơ.

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn mỹ nhân với đôi mắt xanh lam đang mỉm cười duyên dáng, dựa vào bờ vai không hề mạnh mẽ của Phi Khấu Nhi, tư thế thân mật mà tin cậy, chẳng hề bận tâm đối phương chỉ là một thiếu niên xấu xí.

Không sai, Phi Khấu Nhi lại đổi khuôn mặt khác, so với bình thường thì gương mặt hiện tại miễn cưỡng xem là thanh tú, nhưng ở bên cạnh Tuyết Cơ chỉ giống như cỏ dại ven đường, đâu đâu cũng nhìn thấy.

Hình như hắn đã quen với việc Tuyết Cơ dựa sát vào người mình, một tay hắn kéo tấm thảm mềm khoác lên người mỹ nhân, một tay giơ khối thịt dê vàng lên, Tuyết Cơ giữ tay hắn cắn một miếng thịt, dịu dàng oán trách một câu.

Phi Khấu Nhi không nói chuyện, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi nên hắn không có ý nói chuyện, cũng không khuyên giải mỹ nhân tính khí thất thường đang bắt bẻ. Hắn lục hành lý tìm gia vị, xâu mấy khối thịt tươi thành chuỗi rồi gác lên đống lửa tự mình nướng.

Lục Lan Sơn nghiêng đầu nói nhỏ: “Thương huynh, hình như nàng ấy chê thịt nướng của huynh khó ăn.”

Thương Vãn kéo căng da mặt, không cảm xúc trả lời: “Ta nhớ hình như khối thịt kia xuất phát từ tay của Ân huynh.”

Ân Trường Ca thường lười tiếp lời những cuộc trò chuyện kiểu này, lườm nguýt hai người họ.

Có lẽ Tả Khanh Từ là người duy nhất giữ được vẻ tự nhiên, tất cả mọi người đều bội phục định lực của chàng, dù nhìn thấy Tuyết Cơ mảnh khảnh giơ hai tay ôm lưng Phi Khấu Nhi thì mặt chàng cũng không đổi sắc, “Phu nhân rời khỏi Thổ Hỏa La lúc nào?”

Mỹ nhân được chăm sóc rất tốt, hoàn toàn không giống Phi Khấu Nhi bẩn thỉu mệt mỏi, ngoại trừ quần áo trên người dính cát bụi thì gương mặt diễm lệ vẫn bóng mịn như xưa, nhìn nàng giống như vừa trải qua một chuyến đi chơi vui vẻ: “Khoảng hai mươi ngày trước, Vân Lạc dẫn ta rời khỏi Vương thành.”

Một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều vô cùng quyến rũ, người có mắt đều sẽ say mê, nhưng Tả Khanh Từ giống như người mù, đối với mỹ nhân tuyệt thế còn lạnh lùng hơn cả vị trưởng lão ở A Khắc Tô: “Trên đường có gặp nguy hiểm không?”

“Gặp phải mấy chục truy binh, phần lớn bọn họ đều không nhận ra chúng ta.” Tuyết Cơ dường như cảm thấy thú vị, bật cười khanh khách: “Nhưng cũng có kẻ cứng rắn muốn soát người, ta tức giận liền mắng bọn chúng.”

Tả Khanh Từ bình tĩnh nhìn thoáng qua Phi Khấu Nhi, “Sau đó thì sao?”

Tuyết Cơ nghiêng đầu, vầng trán trắng như tuyết cọ vào hai gò má Phi Khấu Nhi, tư thái yêu kiều ỷ lại: “Về sau Vân Lạc dẫn ta đi trốn, ta rất thích nhìn dáng vẻ tức giận hổn hển của bọn họ. Còn có một số người đáng ghét cứ đuổi theo sau, nhưng không có gì phải sợ, Vân Lạc sẽ giải quyết tất cả bọn họ.”

Ở Trung Nguyên, kiểu thân mật không tránh người này bị xem là lẳng lơ phóng đãng, người khác nhìn thấy đều cảm thấy xấu hổ.

Phi Khấu Nhi vẫn luôn trầm mặc nướng thịt, gương mặt bụi bặm không có bất cứ biểu tình gì, giống như người dán trên người hắn không phải mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc mà là một khúc gỗ không có gì thú vị.

Chẳng biết tại sao, Bạch Mạch bỗng cảm thấy thương hại hắn.

Tả Khanh Từ nho nhã lễ độ nhưng rõ ràng lãnh đạm hơn bình thường: “Thổ Hỏa La Vương yêu quý phu nhân như trân bảo, muốn gì được nấy, vì sao phu nhân lại muốn rời đi?”

“Gọi ta là Sắt Vi Nhĩ.” Mỹ nhân mắt xanh vén mái tóc vàng, duyên dáng ngồi thẳng người, giống như một bông cúc Ba Tư* nở rộ giữa sa mạc, “Ta ghét xưng hô Tuyết Cơ, ghét quốc gia kia, càng ghét người đàn ông kia hơn, ai muốn ở lại nơi đó.”

“Phu nhân muốn về quê cũ?”

“Ta không muốn ở sống trong lao tù cả đời.” Nàng quay đầu nhìn vùng hoang vu xa xôi, trong đôi mắt xanh lam ẩn chứa ưu tư phiền muộn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị tùy hứng và yêu mị che phủ, “Chỗ này gần nhà ta, ta muốn ghé qua thành Hồ Dương thăm ít bữa.”

Mỹ nhân u buồn khiến người ta thương tiếc, nhưng Tả Khanh Từ quả thực là lòng dạ sắt đá: “Nhiều năm chưa về, phu nhân không sợ cảnh còn người mất?”

“Dù thế nào ta cũng phải rời khỏi Thổ Hỏa La.” Đôi môi hồng hào thoáng hiện lên nét trào phúng, Tuyết Cơ khẽ hừ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ khinh thường: “Ta biết ngươi chỉ lợi dụng ta, bây giờ lại ngại phiền phức nên muốn ném ta đi. Không sao, Vân Lạc đã đồng ý giúp ta, từ lúc Vân Lạc đến tìm ta, ta đã biết hai người không giống nhau.”

Trong đôi mắt xanh lam tràn ngập chế giễu và khinh thường, điều này khiến Bạch Mạch khó chịu, nhưng hắn không muốn tranh cãi với nữ nhân nên nhịn xuống. Từ trước đến nay chưa có ai xem phi tặc như bảo bối, lại chê bai công tử thế gia.

Tả Khanh Từ cũng lười nói tiếp với nàng, chuyển hướng sang Phi Khấu Nhi, giọng nói ôn nhã như đang bình thuật lại ẩn chứa một tia trách cứ: “Quen biết lâu như vậy, bây giờ mới biết thì ra Lạc không phải họ thật của Lạc huynh.”

Mọi người không hiểu ngôn ngữ Thổ Hỏa La, nhưng câu này rõ ràng là tiếng Hán, Ân Trường Ca sầm mặt xuống, hầu kết nhúc nhích nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Phi Khấu Nhi trầm mặc một lúc mới nói: “Vốn ban đầu cái tên cũng chẳng có tác dụng gì. Ta tên Tô Vân Lạc.”

Hắn không nói tiếp, đưa thịt dê nướng vàng cho mỹ nhân bên người, mùi hương thịt nướng lan tỏa khắp nơi, màu sắc vàng óng, ai nhìn vào cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Phi Khấu Nhi giống như không ngửi thấy mùi thơm, quơ lấy túi nước uống hai ngụm, rồi cầm miếng thịt lạnh mà trước đó mỹ nhân chê lên ăn hết, sau đó giải thích đơn giản, “Ta nghỉ ngơi trước, trên lưng ngựa có đệm gấm của Sắt Vi Nhĩ.” Nói xong, hắn trải một tấm thảm rách nát bên đống lửa, trong nháy mắt đã chìm vào giấc ngủ say.

Mọi người nhìn bóng dáng đang ngủ say, im lặng nửa ngày mới bắt đầu trò chuyện, giọng nói đều nhỏ đi rất nhiều.

Màn đêm buông xuống, mọi người phí hết miệng lưỡi sắp xếp chỗ ngủ cho Tuyết Cơ, nam tử vốn nằm ngoài trời, chỉ có mình Thẩm Mạn Thanh là nữ tử, được hưởng dụng lều vải duy nhất, thế nhưng có nói thế nào thì vị mỹ nhân khó chiều này cũng không chịu nằm chung với Thẩm Mạn Thanh, nàng tự lấy đệm gấm, trải bên cạnh Phi Khấu Nhi, khiến người ta nhức đầu không thôi.

Tả Khanh Từ vốn chẳng để ý, Bạch Mạch không còn cách nào, đành để mặc cho hai người nằm chung một chỗ.

Đêm dài vô tận, màn trời chiếu đất rộng lớn mênh mông, bầu trời đầy sao lấp lánh, ngoại trừ Tả Khanh Từ ngồi bên đống lửa thì tất cả đều đã say giấc.

Ánh lửa ấm áp chiếu vào hai gương mặt đang ngủ say, một bên là dung nhan yêu kiều da thịt trắng nõn, còn một bên là gương mặt mơ hồ xám xịt, bị bóng đêm yên tĩnh bao phủ giống như đá sỏi bị tro bụi bám đầy.

Bọn họ gần như ngủ say như chết cả ngày, tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông xuống lần nữa.

Những ráng mây hồng rực rỡ vô song che phủ bầu trời, phô diễn vẻ đẹp chói mắt, dường như tất cả hào quang đều ngưng tụ ở nơi đây, ánh mắt Tô Vân Lạc mờ mịt ngắm nhìn một lúc lâu mới đứng dậy. Eo, sống lưng và chân vẫn còn cảm giác nhức mỏi vì giục ngựa chạy trốn. Bầy lạc đà tản ra xung quanh, nhàn nhã gặm những mầm xanh vừa nhô lên mặt đất, phía xa xa là mấy bóng người lẻ tẻ, có người đang trêu chọc dê rừng, có người đang trò chuyện hoặc đang luyện công, đoạn đường hung hiểm bị bỏ lại sau lưng, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra mấy phần mông lung mờ mịt.

Đầu vẫn còn hơi nặng nề, Tô Vân Lạc đi đến suối nước bên cạnh rửa mặt.

Mái tóc nhuốm đầy gió cát, những vết bẩn quấn bện vào nhau, lại thêm nhiều ngày chưa gội đầu nên có mùi lạ, Tô Vân Lạc dứt khoát cúi người gỡ khăn vải bọc đầu ra, múc một bầu nước suối giội lên tóc. Nước suối lạnh lẽo khiến cổ hắn hơi rụt lại, đồng thời giúp thần trí hắn thanh tỉnh đôi chút, lúc này hắn mới nhớ ra mình không có nước gội đầu, chỉ có thể dội mấy gáo nước rồi xoa lung tung, cố gắng rũ những hạt cát xuống.

Vò một lúc lâu mà vẫn không có hiệu quả, bỗng nhiên có người đoạt mất gáo nước, đặt một bình sứ vào tay hắn.

Trong bình sứ là dầu tắm thượng hạng tỏa ra mùi hương tươi mát, Tô Vân Lạc tiện tay đổ một ít lên đầu rồi xoa nắn. Tóc thực sự quá bẩn, phải gội rất lâu nhưng người kia cũng vô cùng kiên nhẫn, múc từng gáo nước suối dội từ từ lên đầu hắn. Dòng nước lạnh rửa trôi mọi vết bẩn, cuối cùng da đầu cũng có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Tô Vân Lạc vắt khô mái tóc ẩm ướt, lau nước trên mặt, lúc ngồi dậy hắn bỗng ngẩn người.

Trên mặt đất có một cái bóng rất dài, đó là một thân hình cao lớn.

Tia nắng chiếu vào khiến quanh người Tả Khanh Từ xuất hiện lớp viền vàng, trông giống như một bức tượng huyền ảo không chân thực. Mặt của chàng chìm trong bóng tối mờ mịt, hắn mơ hồ nhìn thấy tia sáng lưu chuyển trong đôi mắt ấy, vô cùng thần bí lại tuấn mỹ lạ thường.

“Vân Lạc!” Thân thể mềm mại nhào lên lưng hắn, mái tóc vàng mềm mại của Sắt Vi Nhĩ quét qua cổ hắn, phá vỡ thời khắc yên tĩnh.

“Huynh đang gội đầu? Gội đầu bằng nước suối quá lạnh không tốt đâu, phải dùng nước nửa ấm nửa lạnh, như thế tóc mới không bị hư tổn.” Mỹ nhân mắt lam dùng vải mềm lau mái tóc ẩm ướt của hắn, vừa lau vừa hờn dỗi, “Mặc dù tóc của huynh vừa đen lại vừa dày, nhưng đuôi tóc cháy khô, có phải từng bị lửa thiêu không? Phải dùng dầu ô liu tốt nhất trộn với mật ong và lòng đỏ trứng ủ đầu, lại xoa thêm một chút nước hoa hồng, thì mái tóc mới bóng mượt mềm mại được. Lược cũng phải chọn cẩn thận, lược lưu ly chỉ quý hiếm đẹp mắt, chứ răng lược không hề trơn nhẵn…”

Bạch Mạch đứng bên cạnh thầm trợn trắng mắt, nam nhân đâu tốn tâm tư chăm sóc tóc như nữ nhân.

Phi Khấu Nhi, không đúng, nên gọi Tô Vân Lạc không còn cách nào khác đành để mặc nàng ta giày vò. Chỉ là trong mắt người khác, hành động thân mật của Sắt Vi Nhĩ hơi quá mức, nàng ta dựa vào lưng hắn cọ cọ, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại lướt qua da thịt bên tai, hào phóng không kiêng kỵ nam nữ khác biệt, khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.

Không tập trung nghe một lúc lâu, Tô Vân Lạc rốt cuộc cũng mở miệng, “Ngày mai các ngươi đi A Khắc Tô còn ta đưa nàng về Yên Chi*.”

Yên Chi là tên một ngọn núi nằm ở phía Đông Nam quận Sơn Đan, tỉnh Cam Túc ngày nay

Một câu khiến tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ có mỹ nhân tóc vàng nghe không hiểu, vẫn chải mái tóc dài đen nhánh trong lòng bàn tay.

Tả Khanh Từ thản nhiên nói: “Chúng ta có thể bình yên ra khỏi thành đều nhờ vào Tô huynh bôn ba, đã là đồng cam cộng khổ thì sau khi thoát khỏi nguy nan, sao có thể để Tô huynh một mình vất vả.”

Lục Lan Sơn cũng có ý này: “Công tử nói không sai, tất cả mọi chuyện cứu nguy đều dựa vào Tô huynh, những chuyện tiếp theo nên để chúng ta làm. Nơi đây cách Yên Chi hơn mười ngày lộ trình, đi một chuyến cũng không tốn bao nhiêu sức lực.”

Từ khi xảy ra chuyện Dịch quán bị bao vây, Thẩm Mạn Thanh trở nên trầm mặc ít nói, dù không ai oán trách nhưng nàng vẫn buồn bực không vui, ngay cả lúc Tô Vân Lạc trở về cũng không nói một lời. Ân Trường Ca làm thịt dê vàng xong, cất kiếm mang thịt đến bên đống lửa, “Đúng vậy, lỡ như trên đường đi gặp phải truy binh Thổ Hỏa La, chúng ta cũng có thể chém giết.”

Tô Vân Lạc cảm thấy bất ngờ, nhưng không nói gì nữa.

Sắt Vi Nhĩ không có hứng thú với bọn họ, cầm một cái chân dê đặt trước mặt Tô Vân Lạc, đôi mắt đẹp đong đầy chờ mong. Sau khi thu lại vẻ tùy hứng ngạo mạn, nàng giống như một con thú cưng ngây ngô yếu ớt, toàn tâm ỷ lại khiến người ta muốn che chở.

Tô Vân Lạc đã quen chăm sóc nàng, cầm đùi dê lên bắt đầu xử lý, Lục Lan Sơn thấy vậy thì che giấu chờ mong, nói với vẻ điềm nhiên như không: “Nếu tinh thần của Tô huynh đã tốt, không bằng thuận tay nướng luôn chút thịt còn lại.”

Tô Vân Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu, xách cả con dê đã được làm sạch sẽ về phía mình.

Hết chương 24.

Hoa cúc Ba Tư

Cúc Ba Tư là một chi thuộc họ cúc (có tên khoa học là Asteraceae). Loài hoa cúc này có nguồn gốc từ đất nước Ba Tư với những loài hoa cúc xinh đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.