Đêm dài vô biên, màn mưa u ám chậm chạp trút xuống, bờ sông vắng lặng ẩn mình giữa cơn mưa, tiếng mưa rơi rào rào như tằm đang ăn rỗi. Bên bờ sông có một cái đình nhỏ lập lòe ánh nến, ánh sáng dịu dàng trở thành nguồn sáng duy nhất giữa trời đất tăm tối.
Văn Tư Uyên đứng dựa vào lan can trong đình, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc tinh xảo.
Một bóng người lặng lẽ hơn cả bóng đêm xuất hiện, khăn vải che mất khuôn mặt, chỉ để lộ vầng trán trắng mịn và đôi mắt sâu thẳm khiến lòng người rung động, nàng mang theo những hạt mưa bụi lấp lánh, giống như thiên nữ rẽ mây mù bước đến.
Văn Tư Uyên khẽ chớp mắt, nửa là kinh dị nửa là kinh diễm, “Ngươi không dịch dung khi ở bên cạnh công tử?”
Tô Vân Lạc chỉ trầm mặc, cũng không gỡ khăn che mặt xuống.
Ánh mắt Văn Tư Uyên lưu luyến ở mi tâm nàng rất lâu, vẻ mặt dần trầm xuống, ẩn khuất trong đó là một tia ghen tị: “Ngay cả ta ngươi cũng đề phòng cẩn thận, thế mà lại sẵn sàng để lộ chân dung trước mặt hắn.”
Tô Vân Lạc không có ý định giải thích, chỉ nói, “Lần này lại là cái gì?”
Văn Tư Uyên nghẹn lời, y thu lại biểu cảm, khôi phục giọng điệu bàn chuyện làm ăn, “Nghe nói gần đây ngươi và hắn có chút bất thường, ta còn tưởng là truyền nhầm tin tức, xem ra đúng là không có lửa làm sao có khói.”
Bên ngoài đình là bóng tối vô tận, lời nói phảng phất rơi vào hư không.
“Ngươi đã trèo lên cành cao, chắc sẽ không để ý đến những mối làm ăn khác.” Y im lặng một lúc, không thấy Tô Vân Lạc tiếp lời, trong lòng y xuất hiện vô số suy đoán, càng lúc càng không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, mở miệng châm chọc, “Phủ Tĩnh An Hầu có địa vị tôn quý, chuyện trong nhà lại không đơn giản, càng không có khả năng cho phép một Hồ cơ bước vào cửa. Dựa vào giao tình nhiều năm giữa chúng ta, ta nhắc nhở ngươi một câu, đừng dùng sắc đẹp để mong ước xa vời.”
Nàng ngước mi, đôi mắt đen tĩnh lặng, bao hàm lạnh lùng rét buốt, “Ta muốn đi nhưng hắn không cho, dùng ngươi để kìm hãm ta.”
Văn Tư Uyên thoáng giật mình, vẻ u ám tức thời chuyển thành vui vẻ, hứng thú của Tả Khanh Từ với nàng hiển nhiên đã vượt quá dự đoán của y, y lập tức tính toán, “Là hắn giữ ngươi lại? Không cần để tâm đến chuyện đó, ngươi cứ tránh đi trước đã, đợi hắn đến tìm ta thì lại bàn chuyện khác.”
Nàng trầm mặc một lúc, giọng nói có phần chua chát, “Ngươi chẳng qua là muốn bán được giá tốt hơn, trước khi đi Thổ Hỏa La ngươi hứa hẹn với ta cái gì?”
Văn Tư Uyên tự biết mình đuối lý, nhưng y là người sành sỏi, sao có thể vì một câu chất vấn mà thay đổi suy nghĩ, lập tức chuyển chủ đề: “Có tin tức của Hạc vĩ bạch.”
Tô Vân Lạc chuyên chú hơn hẳn, thốt lên, “Ở đâu?”
Ưu thế lại quay về tay của Văn Tư Uyên, y mang theo vẻ khôn khéo của thương nhân, không chút hoang mang xoay chiếc nhẫn ngọc đeo trên tay.
Văn Tư Uyên đã sớm suy nghĩ kỹ, lấy một cái hộp gỗ từ trong ngực ra đẩy về phía nàng, từ từ nói ra điều kiện, “Lấy giúp ta gương Song Điệp. Tương truyền gương này thuộc sở hữu của Hoa Nhị phu nhân*. Gương sáng như ngọc, gõ vào tiếng vang như khánh*, đặt gương dưới ánh nắng ban trưa có thể nhìn xuyên qua mặt gương, hiện nó nằm trong trong tay Đỗ phu nhân – chủ nhân của Tang Viên ở ngoại thành Phù Châu, gương được cất trong hộp khóa, trong vòng hai ngày ta muốn nhìn thấy đồ thật.”
Hai ngày? Đang diễn ra Đại Hội Đấu Kiếm, hào kiệt giang hồ tụ hội, trước mắt lại khó dịch dung, Tô Vân Lạc im lặng hồi lâu mới mở miệng, “Yến Quy Hồng đang ở gần đây.”
Ngón tay Văn Tư Uyên bắn nhẫn ngọc lên rồi phất tay thu nhẫn vào ống tay áo, y đứng dậy đi vào màn mưa, để lại câu nói mơ hồ: “Thì sao? Đây không phải lần đầu tiên ngươi đối đầu với ông ta, không muốn làm thì bỏ đi, nhưng ngươi cũng rõ quy củ rồi đấy, ta sẽ không chờ.”
Tô Vân Lạc lặng yên không tiếng động trở lại căn phòng của nàng trong Mộc phủ, nàng gỡ bỏ khăn che mặt và áo ngoài ướt đẫm.
Điều kiện của Văn Tư Uyên tràn ngập ác ý, y ép nàng đi ăn trộm ngay lúc này, chắc chắn là vì muốn chọc giận Tả Khanh Từ. Một khi công tử Hầu phủ phát hiện mình không khống chế được nàng, Văn Tư Uyên làm người trung gian liền có được thẻ đánh bạc để cò kè mặc cả, thắng được một cơ hội giao dịch. Nhưng Tả Khanh Từ sao có thể để mặc y sắp xếp, trên đường đi chàng vô tình lẫn cố ý thăm dò, tất cả đều vì mục đích ném Văn Tư Uyên đi, trực tiếp thao túng nàng.
Nếu nàng không muốn bị quản chế, thì chỉ có một cách duy nhất là làm theo lời Tả Khanh Từ, diệt trừ Văn Tư Uyên. Nhưng nàng cần mối giao dịch, cũng cần y mang tin tức bảo vật đến, dù y xảo trá vô cùng, thấy lợi quên nghĩa, nhưng Bách Hiểu công tử cũng là người hợp tác với nàng lâu nhất, đồng thời nắm giữ mạng lưới tin tước rộng lớn trong giang hồ… hơn nữa y còn có tin tức của Hạc Vĩ Bạch, nàng đã không có lựa chọn nào khác.
Đêm trôi qua theo những tiếng nhỏ tí tách của đồng hồ nước*, Tô Vân Lạc ngẩn người một lúc lâu, đến khi trời tờ mờ sáng mới ngồi xếp bằng trên giường.
Sau nửa canh giờ, người nằm trên giường thêu phía đối diện bỗng nhúc nhích, hình như Lang Gia quận chúa nằm mơ thấy ác mộng, trán nàng ướt đẫm mồ hôi, tỉnh lại giữa giấc ngủ say. Ánh sáng mông lung xuyên qua màn lụa, nàng thu hết cảnh tượng trong phòng vào mắt.
Một Hồ cơ ngả người trên giường nhỏ tạo thành một chiếc bóng mờ nhạt dưới hừng đông, tay nàng bấm quyết, chân phân thành âm dương, hai cổ tay đặt trên đầu gối, ngón trỏ buông lỏng, lòng bàn tay hướng lên trời, hai mắt nhắm bảy phần mở ba phần, tư thế kỳ dị nhưng lại có một vẻ đẹp đặc biệt.
Lang Gia quận chúa bỗng mở to mắt, ngón tay nhỏ nhắn vô thức bấm vào lòng bàn tay, mãi đến khi nhìn thấy rõ gương mặt trong sáng của Hồ cơ, nàng mới tỉnh táo lại. Trái tim vẫn còn hoảng sợ nhảy loạn lên, gương mặt ẩm ướt, nàng giơ tay lau đi, không ngờ bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt.
Đến giữa trưa, Nguyễn Tĩnh Nghiên vẫn còn hoảng hốt, nàng vô thức nhìn Tô Vân Lạc ngẩn người. Thiến Ngân không nhịn được ho nhẹ một tiếng, Lang Gia quận chúa mới nhìn đi chỗ khác, phát hiện Tả Khanh Từ đang ngạc nhiên nhìn mình.
Thiến Ngân không hiểu vì sao hôm nay chủ nhân lại kỳ lạ đến thế, khéo léo giải vây thay nàng: “Mặc dù hôm qua đến thăm thấy bệnh của Đỗ phu nhân không đỡ chút nào, tiểu thư cũng không nên ưu tư quá độ, lúc nào cũng lo lắng như vậy.”
Tả Khanh Từ thuận theo nói vài câu an ủi, hôm nay Uy Ninh Hầu và Tả Khuynh Hoài được mời đi tham dự yến tiệc, chỉ có chàng lấy lý do mệt mỏi từ chối, dặn tửu lâu tốt nhất Phù Châu đưa một bàn bàn tiệc đến đây, mời Lang Gia quận chúa và Tô Vân Lạc đến nội viện thưởng rượu.
Tô Vân Lạc trầm mặc ăn uống, không nói một lời, ngày thường nàng ít nói nên mọi người cũng không thấy bất ngờ, nàng vừa mới gắp một cục sườn chua ngọt thì đột nhiên dừng lại, giơ tay vỗ má.
Tả Khanh Từ dừng đũa, hỏi: “Sao thế?”
Tô Vân Lạc ngậm miệng không nói, mày nhíu rất sâu.
Thiến Ngân bên cạnh Lang Gia quận chúa nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hình như sáng nay răng Tô cô nương hơi nhức, có phải do cô nương ăn nhiều vải quá nên bị nóng trong người không?”
Tả Khanh Từ cảm thấy bất ngờ: “Vân Lạc có thể cho ta xem mạch được không?”
Cơn đau buốt đột nhiên kéo đến khiến đôi mắt Tô Vân Lạc ngập hơi nước, trông động lòng người hơn hẳn ngày thường, nghe thấy lời của chàng, nàng chần chừ một lát mới duỗi cổ tay ra.
Ánh mắt Tả Khanh Từ dừng trên mặt nàng, khóe môi thấp thoáng ý cười: “Quả là thế, mới ăn mấy quả vải đã thành ra như vậy rồi, lát nữa ta kê đơn thuốc giúp nàng.”
Thiến Ngân đi theo Lang Gia quận chúa nhiều năm, được chủ nhân yêu quý nên ăn nói cũng tùy tiện hơn, nghe vậy cười bảo, “Không phải mấy quả đâu công tử, vải mà Hầu gia đưa đến thì không nói làm gì, buổi tối còn có người đưa đến đây một hộp nữa. Quả vải tính nóng, nô tì cũng quên nhắc nhở, không ngờ lại làm hại Tô cô nương bị đau răng.”
Người Tô Vân Lạc cứng đờ.
Ba ngón tay thon dài của Tả Khanh Từ còn đặt trên cổ tay mảnh khảnh trắng ngần của nàng, chàng hỏi, “Tối hôm qua còn có người đưa đến đây một hộp vải?”
Thiến Ngân vô tâm đáp lời: “Cũng không biết là ai, thiếp mời cũng không đầu không đuôi…”
“Thiến Ngân.” Lang Gia quận chúa ôn nhu cắt lời, “Múc cho ta chén canh.”
Thiến Ngân thông minh bực nào, lập tức múc một chén canh cho quận chúa, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Tả Khanh Từ di chuyển qua lại giữa mọi người, chàng không hỏi nữa, đổi chủ đề: “Tình hình của Đỗ phu nhân bây giờ thế nào?”
Nhắc đến bệnh tình của dì, Lang Gia quận chúa cảm thấy nặng nề, nàng than thở, “Dì rất yếu, ngay cả nói cũng không nói được. Ta đã hỏi nha hoàn hầu hạ, thoạt đầu bà chỉ suy nhược cơ thể, nhưng sau này bị khí tà xâm nhập, ăn ngủ bắt đầu không điều độ. Tang Viên yên tĩnh như thế mà dì vẫn khó ngủ, tình trạng càng ngày càng kém.”
Tả Khanh Từ trấn an nàng, “Ta cũng biết sơ qua về y thuật, nếu như quận chúa tin tưởng, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Đây là lần đầu tiên Lang Gia quận chúa nghe nói chàng biết y thuật, mặc dù không biết tài nghệ của chàng thế nào nhưng vẫn lịch sự gửi lời cảm ơn: “Công tử có lòng, ta thay dì cám ơn, ngày mai ta sẽ đến đó một chuyến, nếu công tử có thời gian…”
Tả Khanh Từ lập tức đáp lời: “Vừa hay ngày mai ta rảnh rỗi, sẽ đồng hành với quận chúa.”
Tô Vân Lạc nắm chặt đôi đũa, cúi đầu rất lâu không hề nhúc nhích.
Đỗ phu nhân gả vào thế gia, ngày thường sống an nhàn sung túc, quần áo làm bằng vải gấm, vật dụng hàng ngày đều là vàng ngọc. Càng lớn tuổi thì địa vị càng cao quý, một đám con cháu thường xuyên túc trực bên cạnh bà. Nhưng bệnh tình của bà trở xấu, phú quý cũng không có tác dụng, vật dụng xa hoa càng khiến dung mạo tiều tụy trở nên nổi bật và thê thảm hơn.
Đỗ phu nhân nằm hấp hối trên giường, gầy đến độ mặt mũi hóp sâu, nửa tỉnh nửa mê, khăn lụa buộc ở cổ tay làm nổi bật cánh tay gầy như que củi.
Bắt mạch xem bệnh xong, Tả Khanh Từ ra khỏi gian phòng, Lang Gia quận chúa và con dâu trưởng của Đỗ phu nhân im lặng ngồi chờ trong phòng khách, Tả Khanh Từ chậm rãi nói, “Đỗ phu nhân vốn mắc chứng khí hư, sau lại nhiễm lạnh, triệu chứng bên ngoài nhìn giống nóng trong người nhưng thực chất bên trong lại là thương hàn. Theo cách nói âm dương cân bằng viết trong y kinh thì Đỗ phu nhân có âm khí cực thịnh, cơ thể hư nhược khiến dương khí tiêu tán, trước tiên phải điều nhiệt đã, càng chậm thì càng nguy hiểm. Bây giờ ta đã thấy đầu ngón tay của bà tái xanh, chính là dấu hiệu dương khí sắp tán hết.”
Lang Gia quận chúa nghe vậy thì hoảng sợ, ngón tay ngọc nắm chặt: “Thì ra đúng là bị lang băm xem nhầm bệnh, bây giờ dì có còn cứu được không?”
Tả Khanh Từ trải rộng tờ giấy, bàn tay thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, chẳng mấy chốc chàng đã viết xong đơn thuốc: “Lập tức dùng miếng gừng sưởi ấm huyệt, ta sẽ châm cứu cho phu nhân trước, nhanh chóng sắc thuốc theo đơn này rồi đưa đến đây.”
Vị công tử Hầu phủ này quá trẻ và tuấn tú, hoàn toàn không giống những thầy thuốc râu tóc bạc trắng được mời đến ngày thường, mặc dù con dâu trưởng Đỗ Hà thị nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không dám thất lễ, sai người làm theo những gì chàng nói.
Sau khi sưởi ấm huyệt và uống hết chén thuốc, chẳng bao lâu sau mồ hôi trên người Đỗ phu nhân tuôn ra như nước, ngừng đổ mồ hôi thì có cảm giác thèm ăn. Suốt mấy tháng qua đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, trên dưới Đỗ phủ vui mừng vô cùng. Đỗ Hà thị mừng rỡ gửi lời cảm ơn, đột nhiên có một đại nha hoàn vội vàng chạy vào, thì thầm mấy lời bên lỗ tai bà.
Đỗ Hà thị nhíu mày, gương mặt đoan trang diễm lệ tràn ngập vẻ sửng sốt và tức giận, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Đang êm đẹp sao lại không nhìn thấy? Tìm thêm lần nữa!”
Nha hoàn sợ đến mức chân tay mềm nhũn quỳ xuống nền nhà, nước mắt lăn dài như những hạt châu đứt gãy: “Nô tì đã tìm khắp nơi nhưng thật sự không tìm thấy, xin phu nhân bớt giận.”
Chăm sóc người bệnh vốn đã mệt mỏi, tự dưng lại có chuyện nhà chen ngang khiến Đỗ Hà thị cực kỳ tức giận, bà vò mạnh khăn lụa trong tay: “Tìm tiếp! Nếu thực sự không tìm thấy thì đi báo quan, trong nhà đang yên đang lành lại có ăn trộm, xem ra là các ngươi muốn bị trừng phạt!”
Trong ngoài đều hỗn loạn, nha hoàn sợ hãi khóc lóc như họa lớn sắp giáng xuống đầu, Lang Gia quận chúa không nhịn được hỏi thăm: “Có chuyện gì thế?”
Quận chúa thân phận tôn quý, lại là người nhà thân thiết, Đỗ Hà thị cũng không kiêng dè, cười lớn giải thích: “Thiếp thân không biết cách quản lý nhà cửa, đã khiến quận chúa cười chê. Tứ muội sắp xuất giá, lúc mẹ còn tỉnh táo đã dặn đưa gương Song Điệp cho muội ấy làm của hồi môn, tăng thêm mấy phần thể diện. Mấy ngày nay bắt đầu sắp xếp của hồi môn, người hầu lại bẩm báo không thấy gương quý đâu. Nếu thật sự phát hiện ra tên nô tài nào ăn trộm, ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”
Nói đến cuối cùng, giọng Đỗ Hà thị trở nên nghiêm khắc, dọa nha hoàn sợ hãi xin tha: “Nô tỳ giữ chìa khóa nhưng không biết là bị trộm mất khi nào, xin phu nhân minh giám.”
Tả Khanh Từ đứng bên cạnh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Đỗ Hà thị căm hận nói: “Khóc cái gì! Chờ ta điều tra rõ mọi chuyện, ta sẽ xử lý không thiếu kẻ nào.”
Nha hoàn quỳ trên đất liều mạng dập đầu, hai tay run rẩy dâng một vật lên: “Bẩm phu nhân, trong hộp đựng gương xuất hiện vật này, nô tỳ chưa từng nhìn thấy trong phủ nên nghĩ là do kẻ trộm để lại, xin phu nhân điều tra rõ.”
Một cái kết đen nhánh nằm trong lòng bàn tay ẩm ướt đầy mồ hôi của nha hoàn, đập thẳng vào mắt người nhìn.
Bạch Mạch đứng hầu ở bên lập tức trọn tròn mắt, suýt nữa buột miệng kêu lên, hắn cứng rắn nhịn xuống, liếc nhìn Tả Khanh Từ theo bản năng.
Đôi mắt phượng âm u lạnh lẽo, Tả Khanh Từ khẽ nhếch cánh môi mỏng, gương mặt tuấn tú hờ hững như không để bất cứ thứ gì trong lòng.
Bạch Mạch nhìn thấy mà hãi hùng khiếp vía, đồ ăn trộm đáng chết kia, lần này thật sự chọc giận công tử rồi.