Một Tấc Tương Tư

Chương 92: Ý chim xanh



Đám đông dưới Đài Hắc Thần sôi trào, khắp nơi tràn ngập tiếng cười đùa, trên đài cũng náo nhiệt vô cùng.

A Lan Đóa ngồi ở vị trí đầu tiên, Xích Bạt và Diệt Mông một trái một phải, phía sau là khách Trung Nguyên, còn ở dưới là tất cả trưởng lão, trên mỗi chiếc bàn con bày đầy thịt nướng và món ăn sơn dã.

Hai mươi tám nam nữ Chiêu Việt nhảy một điệu đặc biệt, họ đeo đai lưng bằng vải hoa đồng màu, để lộ bả vai và một cánh tay khỏe đẹp cân đối, to gan bày tỏ tình yêu giữa tiếng khèn. Lúc đầu giai điệu vui tươi sống động, dần dần giống như cá nước thân mật, những cái gáy dựa sát vào nhau, làn da bôi dầu phơi bày vẻ đẹp nguyên thủy.

A Lan Đóa ăn diện thướt tha quyến rũ, thỉnh thoảng nàng uống với Xích Bạt vài chén rồi trò chuyện mấy câu với công tử Trung Nguyên, cư xử có chừng có mực. Xích Bạt thoải mái nên cơn ghen tị nhạt rất nhiều, hắn không còn nhắm thẳng vào người Trung Nguyên nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn chàng với ánh mắt khinh miệt.

Diệt Mông giữ thái độ bình thản, vừa xem nhảy múa vừa tán gẫu vài câu với công tử Trung Nguyên.

Hàn huyên một hồi, công tử thanh niên lơ đãng hỏi, “Ngày lễ náo nhiệt như vậy, vì sao Thừa Hoàng đại nhân không tham dự?”

Diệt Mông chưa kịp trả lời, Xích Bạt đã chế giễu, “Thừa Hoàng chán ghét nữ nhân, chỉ thích luyện người sống thành dược nhân, tất nhiên dịp này ông ta sẽ không đến.”

A Lan Đóa mỉm cười nâng chén, bông tai bạc khẽ lay động, nàng chuyển hướng chủ đề, “Công tử có uống quen rượu của người Chiêu Việt chúng ta không?”

Người Chiêu Việt bất kể là nam hay nữ đều uống rượu giỏi, rượu Chiêu Việt có hậu vị rất mạnh, chén rượu được chế thành từ sừng trâu vừa sâu vừa rộng, người thường uống một chén đã không chịu nổi.

Công tử thanh niên nói, “Rượu ngon, đáng tiếc ta uống rượu kém, không thể uống nhiều được.”

Xích Bạt thấy chàng chỉ uống nửa chén nên có chủ tâm ép buộc, “Chiêu Việt có câu nói này, nam nhân không uống được rượu là nam nhân vô dụng, xem ra câu này không sai, khó trách ngươi bị truy đuổi đến cùng đường mạt lộ, phải trốn vào Thần giáo.”

Công tử thanh niên bị châm biếm cũng chẳng giận dữ, chàng vẫn mỉm cười đáp lời, “Đúng là ta vô năng, đã để Xích Bạt đại nhân chê cười.”

A Lan Đóa nghe vậy thì cảm thấy không vui, Diệt Mông ho khan, nhíu mày chậm rãi hóa giải cục diện căng thẳng, “Công tử là khách, đừng ngại ngần thả lỏng tâm tình hưởng thụ. Mặc dù ca múa ở Chiêu Việt không thể so với Trung Nguyên, nhưng cũng có điểm đặc sắc riêng.”

Nói rồi ông ta vỗ tay, đổi một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lên nhảy múa.

Xích Bạt uống liền mấy chén, hắn ngà ngà say, nói chuyện cũng suồng sã hơn, “Ngươi cũng là nam nhân mà trong nhà không có lấy một nữ nô, chẳng lẽ ngươi cũng không có hứng thú với nữ nhân như Thừa Hoàng?”

A Lan Đóa giật mình, mím môi lắng nghe.

Công tử thanh niên ung dung trả lời, “Xích Bạt đại nhân chê cười, bây giờ ta tha hương tạm lánh ở đây, làm gì có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác.”

Xích Bạt bật cười chế nhạo, “Không có lòng cũng không sao, chỉ cần ngươi không bất lực là được. Tối nay ngươi nhìn trúng nữ nhân nào thì cứ mang về, tránh cho người khác nói bản giáo tiếp đãi khách hời hợt.”

Công tử thanh niên nhấp một ngụm rượu, không tỏ rõ ý kiến, “Đa tạ ý tốt của đại nhân.”

Xích Bạt liếc qua A Lan Đóa, trong lời nói có ẩn ý khác, “Thế nào, chẳng lẽ ngươi chỉ cười nói với Thánh nữ, còn những người khác không có ai vừa ý ngươi?”

Sao A Lan Đóa lại không hiểu ẩn ý của Xích Bạt, hàm răng ngà thầm nghiến chặt nhưng ngại đang ở yến tiệc nên không thể nổi giận.

Câu nói ẩn giấu sát ý bị công tử thanh niên thoải mái né tránh, “Lại để Xích Bạt đại nhân chê cười rồi, tối nay ta nhìn thấy vô số mỹ nhân, phải chọn thì chỉ e sẽ hoa mắt mất.”

Xích Bạt bỗng cảm thấy buồn cười, đang định mỉa mai tiếp thì công tử thanh niên đã chuyển đề tài, “Nhưng Diệt Mông đại nhân đã có ý tốt, thịnh tình không thể chối từ, ta sẽ chọn ra một người.”

Nói rồi chàng lấy một con chim nhỏ lông xanh biếc ở trong tay áo ra, vừa giơ đầu ngón tay, chim nhỏ đã vỗ cánh bay đi.

“Con chim này sẽ bay xuống đài chọn người, người đó sẽ hầu hạ ta tối nay, đại nhân thấy thế nào?”

Dưới Đài Hắc Thần đang vui vẻ ồn ào không dứt thì đột nhiên có một số người bắt đầu trầm mặc.

Bầu không khí im lặng lây lan nhanh chóng như một trận dịch bệnh, chỉ trong một thời gian ngắn đã lây nhiễm cho tất cả mọi người. Tất cả đều ngạc nhiên phát hiện, những con người tôn quý nhất giáo phái đang bước xuống từ Đài Hắc Thần cao vời vợi.

Từ trước đến giờ Đài Hắc Thần và quảng trường là hai thế giới tách biệt, dù đến Lễ Khiêu Nguyệt thì cũng không có bất cứ liên quan gì, cảnh tượng kỳ lạ này khiến mọi người ngỡ ngàng lúng túng, không hiểu vì sao. Đống lửa vẫn đang cháy to, dưới bầu trời đêm đám đông im lặng lùi ra sau, tự động tránh ra một con đường, e ngại quỳ xuống hai bên.

Không gian im lặng hoàn toàn, hàng ngàn hàng vạn người đồng loạt quỳ xuống, không cần bất cứ mệnh lệnh nào, toàn bộ đều cung kính nghênh đón Chúa tể bất ngờ giáng lâm, không ai dám lên tiếng, tất cả đều trầm mặc trao đổi ánh mắt nghi ngờ.

Dần dần có người phát hiện ra ánh mắt của người cao quý đang đuổi theo một con chim nhỏ lông xanh.

Đay là loài chim bói cá có thể nhìn thấy ở khắp núi rừng Chiêu Việt, dưới cái nhìn chăm chú của muôn người, nó nhẹ nhàng vỗ hai cánh, bay phía trên biển người, đắn đo rất lâu rồi đột nhiên thu cánh, đậu xuống vai một nữ nô đứng ngoài rìa.

Đó là một nữ nô có làn da hơi đen, nàng cúi đầu khuỵu chân, không nhìn rõ gương mặt, chỉ trông thấy dáng người rất đẹp.

Nhóm người Xích Bạt vốn không cần phải bước xuống Đài Hắc Thần vì loại chuyện này, nhưng biện pháp của người Trung Nguyên kỳ lạ quá mức, ai cũng không kìm nén được lòng hiếu kì, không ngờ kết quả lại khiến người ta rất thất vọng. Xích Bạt thấy màu da của nữ nô thì bật cười nói, “Sao lại chọn kiểu này? Ngẩng đầu lên để ta nhìn thử.”

Công tử thanh niên không nói lời nào, đôi mắt phượng xếch lên tràn ngập vẻ âm u kỳ dị.

Hàng vạn đôi mắt tập trung về một chỗ, không gian yên tĩnh, nữ nô gượng gạo ngẩng đầu lên.

Nàng có gương mặt thanh tú nhưng vì màu da mà vẻ đẹp bị giảm bớt ba phần, có lẽ do quá căng thẳng nên vầng trán trơn bóng rịn ra mồ hôi, hàng mi dài khẽ rung rung che khuất đôi mắt, dường như nàng không dám nhìn thẳng.

Mặc dù không lạ kỳ nhưng dung nhan khá được, không đến nỗi quá khó xử, A Lan Đóa thở phào nhẹ nhõm.

Xích Bạt đứng bên cạnh chế giễu, “Đổi người khác đi, không sẽ thành ra chúng ta tiếp đãi khách không chu toàn, ngươi có thể chọn bất kỳ vũ nương nào trong bữa tiệc.”

Có lẽ liên quan đến mặt mũi nên công tử thanh niên không thuận theo, chàng mỉm cười nói, “Mỹ nhân Chiêu Việt mỗi người một vẻ, mặc dù nữ nô này hơi đen nhưng lại có phong tình khác.”

Đối phương đã bộc lộ thái độ, Xích Bạt cũng không nói gì nữa, thuận miệng ra lệnh cho nữ nô, “Tối nay ngươi hầu hạ khách quý phải ân cần cẩn thận, nếu làm khách quý không vui, ngươi sẽ bị phạt nặng.”

Bả vai nữ nô run rẩy, lặng im cúi thấp đầu xuống.

Một giọng nữ run run phá vỡ bầu không khí im lặng, Nạp Hương đứng cách đó mấy bước gần như phủ phục trên mặt đất, “Xin đại nhân thứ tội, tộc muội của ta là người câm, không dám hầu hạ quý nhân.”

Nạp Hương bị dọa sắp ngất, dù nàng không hiểu tình hình trước mắt là thế nào nhưng chuyện Di Hương được chọn là sự thật, cơ mà muội ấy không biết nói, càng không phải người dịu dàng khéo léo, ngộ nhỡ ở trên giường chọc giận khách quý, chỉ e sẽ bị ném sống vào ao cổ, chuyện này khiến Nạp Hương tăng thêm can đảm, bất chấp nguy hiểm run rẩy giải thích rõ.

Diệt Mông nhăn mày, “Là người câm?”

Xích Bạt không nhịn được bật cười ha hả, “Con chim này lại đậu xuống người câm, đúng là rất thú vị.”

Công tử thanh niên cũng không giận, chàng như cười như không nói, “Không sao, trông dáng người cũng ổn.”

Xích Bạt thấy đối phương mất hết mặt mũi trước mặt mọi người thì thỏa mãn, hắn liếc qua A Lan Đóa rồi lại nhìn sang Nạp Hương, giả vờ thuận nước đẩy thuyền, “Mặc dù công tử đã chọn xong nhưng chúng ta cũng không thể bạc đãi khách được. Người vừa nói hình như đã từng hầu hạ ta, mùi vị không tệ, ta đưa cả hai người cho ngươi, mang về hưởng dụng đi.”

Hết chương 92.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.