Tần Hành Chỉ cười nhẹ, hớp một ngụm rượu rồi chậm rãi nuốt xuống, hương vị chua xót đắng chát lan tràn trong lồng ngực.
“Em vẫn nên uống trà thôi”
Đế Anh Thy đẩy ly rượu còn chưa uống hết qua một bên: “Chờ chút nữa lấy cho em vài bình mang về”
“Cho các anh trai uống sao?”
“Đúng vậy, anh không cảm thấy bọn họ rất thích hợp sao? Uống vào sẽ kết hôn, như vậy mới có thể dời lực chú ý trên người em đi”
“Anh cả có vị hôn thê”
“Đúng vậy, anh cả có vị hôn thê, nhưng mà nhiều năm rồi vẫn chưa kết hôn, anh nói xem anh cả đang nghĩ cái gì vậy chứ?” Đế Anh Thy không hiểu.
“Anh cả bận rộn như vậy”
“Bận cỡ nào cũng có thời gian kết hôn chứ?” Đế Anh Thy không thể gật đầu bừa bãi.
Trong lòng mưu tính, trước hết để cho anh cả kết hôn, rồi để cho anh hai và anh ba cũng kết hôn luôn, hoàn mỹ.
Bên trong lâu đài, trên bàn ăn, từ trước đến giờ anh cả, anh hai, anh ba đều chưa bao giờ vắng mặt.
Đế Anh Thy ngồi ở bên cạnh anh cả, trong lúc ăn cơm từ trước đến giờ cũng không cần cô phải tự gắp thức ăn.
Đều là do ba người anh trai gắp vào chén cho cô.
Đế Anh Thy ăn ăn, cảm giác anh cả ở bên cạnh đang nhìn cô chăm chằm. Trong phút chốc cô hiểu ra, gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén của anh cả, lúc này anh cả mới chịu thu ánh mắt về, ăn thức ăn mà em gái vừa gắp cho.
Tiếp sau đó anh hai và anh ba cũng nhìn qua.
Đế Anh Thy không nói hai lời, gắp thức ăn cho mỗi người. Ba người anh trai này thật là, có cần phải cạnh tranh với nhau như vậy hay không?
Bên cạnh sân nghỉ mát lộ thiên là bể bơi trong suốt, nước trong bể bơi phản chiếu ánh nắng mặt trời, sáng rực tuyệt đẹp.
Bốn anh em đang ngồi trong sân nghỉ mát, nữ quản gia mang ly rượu và rượu qua.
“Anh cả, anh hai, anh ba, đây là rượu mà em cố tính qua chỗ của Hành Chỉ lấy cho các anh, Hành Chỉ vừa mới chưng cất, uống thử xem” Đế Anh Thy nói.
“Anh Thy thật tốt” Ánh mắt của Đế Bắc.
Lâm dịu dàng như ánh trăng.
“Anh Thy của chúng ta là cô đáng yêu nhất, lương thiện nhất trên thế giới” Đế Hạo Thiên.
“Ừ” Trong con ngươi màu nhạt của Đế Hoàng Minh tất cả đều là hình dáng của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cười gượng, lời động lòng người như thế này nói cho bà xã của mình nghe không phải là tốt hơn sao?
“Anh cả, anh có thích người nào không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Anh Thy” Đế Hoàng Minh trả lời không chút do dự.
“Anh hai thì sao?”
“Anh Thy”
“Anh ba?”
“Anh Thy”
Đế Anh Thy đổ mồ hôi, vì sao đều là mình?
Yêu thích em gái và yêu thích bà xã có thế giống nhau sao?
“Anh cả, không phải anh đã có chị Thanh Lam sao? Chị ấy là vị hôn thê của anh, không phải anh thích chị ấy sao?”
Mặc dù cô không phải là quá thích cái chị Thanh Lam mắt mọc cao hơn đầu kia, nhưng mà chỉ cần anh trai thích, thì cô cũng sẽ thích.
Đế Hoàng Minh nhìn cô, cặp mắt màu nhạt kia không giống như mắt của con người, Đào Anh Thy thấy vậy trong lòng hoảng hốt, nhe răng cười: “Anh cả, anh… Sao anh lại nhìn em như vậy?”
“Không có gì” Đế Hoàng Minh thu tầm mắt lại.
Đế Anh Thy nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng đến không bình thường của anh cả thì kinh ngạc. Anh cả ngài có lời gì thì cứ nói, suốt ngày cứ luôn phóng ra loại hơi lạnh “Tôi rất không vui’ này làm cái gì chứ?
Quan trọng là cô đã nói sai cái gì rồi?
Quay đầu lại nhìn anh hai và anh ba.
Đế Bắc Lâm và Đế Hạo Thiên cùng cúi đầu uống rượu.
“Trình độ pha rượu của Hành Chỉ càng ngày càng cao” Đế Bắc Lâm nói.
“Khác với lúc trước chỗ nào?” Đế Hạo Thiên.
Trong lòng nhịn đau không đi giúp đỡ em gái bảo bối Còn cách nào nữa chứ?
Nếu như lúc này bọn họ lên tiếng, hôm sau anh cả sẽ lập tức bắt bọn họ kết hôn xây dựng sự nghiệp. Tuyệt đối không được. Bà xã có thể không có, nhưng nhất định phải có em gái.
Đế Anh Thy cần môi, không giúp cô thì thôi đi, uống rượu cũng không có cảm giác gì, uổng công.
“Hừ” Đế Anh Thy không muốn đợi ở chỗ này nữa, đứng dậy rời đi.