Kiều Minh Nguyệt nhìn quần áo đã được xếp ngay ngắn trong tủ, khi mẹ cô ấy còn sống cô ấy đã bị bắt nạt rồi, bây giờ lại biến thành người hầu của riêng cô ta, làm việc từ sáng đến tối, còn bị người làm bắt nạt.
Cô ấy giơ hai tay ra, rõ ràng cô ấy đã hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng trên tay lại toàn vết sẹo.
Sống những ngày thế này, đến bao giờ cô ấy mới được ngẩng đầu lên chứ?
Cô ấy gả cho Tần Hành Chi, chị gả cho Đế Hoàng Minh, đến lúc đó vẫn không thoát khỏi sự tra tấn của chị.
Cô ấy cảm thấy mình như một cô bé lọ lem vậy, bị người chị gái duy nhất của mình bắt nạt, cô ấy đi tìm ba, thì ba lại bảo cô ấy nhịn một chút.
Cô ấy rất hy vọng sẽ có một bạch mã hoàng tử đến cứu cô ấy thoát khỏi cái hố lửa này.
Kiều Minh Nguyệt gõ cửa, nghe thấy tiếng mới bước vào.
Kiều Thanh Lam đang nói chuyện điện thoại: “Là thật mà, em không biết chuyện này sao?”
Kiêu Minh Nguyệt bước vào nhà vệ sinh, nhấc nắp bồn cầu lên, bắt đầu cọ rửa bồn cầu, dùng sức cọ thật mạnh.
Kiều Thanh Lam đi đến, vừa dựa vào cửa phòng vệ sinh nhìn đồ vật thấp kém như chó ở bên trong, vừa nói chuyện điện thoại: “Lẽ nào Tần Hành Chi không nói với em sao? Là do Kiêu Minh Nguyệt nhà bọn chị trèo cao. Theo thân phận thì nó không xứng với Tân Hành Chi”
Đế Anh Thy nghe Kiều Thanh Lam nói những chuyện mà mình không biết trong điện thoại, càng nghe càng cho là thật.
Cô ném điện thoại xuống rồi chạy ra khỏi phòng.
Vốn dĩ cô đang ngủ trưa, nhưng nhận được điện thoại của Kiều Thanh Lam, còn nghe được chuyện khiến cô hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Anh ba đâu?” Đế Anh Thy hỏi người làm.
“Trong phòng thí nghiệm”
Đế Anh Thy lập tức nhấc váy chạy vào phòng thí nghiệm.
Trực tiếp đẩy cửa ra.
“Hửm?”
Đế Bắc Lâm ngẩng đầu lên, trong tay đang cầm một con dao mổ dính máu, trên bàn đặt thi thể đang được giải phẫu. Thấy người đến là em gái mình thì cao hứng nói: “Anh Thy đến đây, anh ba dạy em cách phẫu thuật”
Đế Anh Thy sợ hãi: “Không thích.”
Lùi về phía sau, đóng cửa cái râm một cái. Cô hét qua cửa: “Anh ba, em hỏi anh chuyện này, Tân Hành Chi muốn liên hôn với nhà họ Kiều đúng không?”
“Anh từng nghe anh cả nói, có chuyện này.
Sao vậy?”
“Sao em lại không biết chứ? Không ai nói với em cả” Đế Anh Thy tức giận.
Đế Bắc Lâm khử độc xong đi ra nhìn em gái mình đang tức giận: “Đây là chuyện chung thân đại sự của Tần Hành Chi, sớm muộn gì em cũng biết thôi, sao phải vội chứ”
“Em… em là bạn tốt của anh ấy mà”
“Bạn tốt thì cũng có quyền riêng tư của mình chứ: “Em đi hỏi anh ấy” Đế Anh Thy quay người rời đi.
Đế Bắc Lâm nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Đế Anh Thy, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lùng, Tân Hành Chỉ nhất định phải kết hôn.
Đế Anh Thy xuống xe, lập tức chạy vào vườn nho.
“Hành Chi. Tân Hành Chi” Đế Anh Thy vừa vào cửa đã gọi, không thấy người đâu.
Cuối cùng cô nhìn thấy Tần Hành Chi đang thử rượu trong phòng rượu, gương mặt dưới ánh đèn có chút khó hiểu.
Tần Hành Chỉ hồi thần lại, nhìn thấy Đế Anh Thy đứng ở cửa thở hổn hển: “Chạy chậm một chút, em không mệt sao?”
Đế Anh Thy chậm rãi hít thở, đi đến, nhìn ly rượu trong tay anh ta.
“Uống không? Vẫn là rượu lần trước, em nói không ngon, nhưng anh lại thấy càng uống càng nghiện” Tần Hành Chi không hề có có cảm xúc gì.