“Em… em nghe nói anh muốn kết hôn? Là cô chủ thứ hai của nhà họ Kiều? Anh thích cô ấy sao?”
“Thích chứ”
“Anh thích kiểu người như vậy sao?” Đế Anh Thy hỏi.
Đế Anh Thy từng gặp Kiều Minh Nguyệt, dáng vẻ gây yếu, ăn mặt bình thường, cảm giác tôn tại rất thấp.
Tần Hành Chi cũng từng gặp. Không phải Đế Anh Thy nói Kiều Minh Nguyệt không tốt, chỉ là cô có chút bất ngờ.
“Ừ, rất dễ khiến đàn ông muốn bảo vệ”
Tần Hành Chi hỏi cô: “Em không thấy như vậy sao?”
Đế Anh Thy cắn môi, rất tủi thân. Trong lòng nghĩ, em cũng yếu đuối mà, tại sao anh lại không thích em chứ?
“Em đến tìm anh là hỏi cái này sao?” Tần Hành Chi hỏi.
“À, chính vì em là bạn tốt của anh, mà loại chuyện này còn phải nghe người khác nói mới biết được, thật sự thất bại mà”
Cảm giác mất mát trong lòng Đế Anh Thy thật sự không thể nói lên lời.
Cô cũng không thể nói mấy câu như kiểu anh kết hôn với em…
“Ngồi đi, uống rượu cùng anh”
Tần Hành Chi đứng lên: “Anh đặc biệt pha riêng cho em một loại “rượu vang”, không có côn, không uống say đâu”
Đế Anh Thy đối với “ý tốt” của anh ta thật sự không thể nói lên lời.
Lúc trước còn nghĩ muốn bị anh chuốc say, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp làm một loại rượu nho không có côn.
Cho dù Tần Hành Chi có đổi xử tốt với cô thế nào, cũng không liên quan gì đến quan hệ nam nữ, còn trong sáng hơn cả nước đun sôi.
Đế Anh Thy nhìn Tần Hành Chi đang ngồi xuống, hỏi: “Anh và Kiều Minh Nguyệt đều không có nên tảng tình cảm, như thế này thật sự được sao?”
“Kết hôn trước yêu sau”
“..” Đế Anh Thy bất động nhìn ly đồ uống nho trước mặt.
“Tâm trạng của em không tốt sao?”
Đế Anh Thy nhìn anh ta, rất muốn hỏi anh ra, anh chắc chắn sau này sẽ hạnh phúc sao?
Nhưng, lời như vậy có thể hỏi sao?
Đấy không phải là đang rủa Tân Hành Chi không được hạnh phúc sao?
“Không nghĩ anh lại kết hôn sớm như vậy”
Tần Hành Chi nâng ly rượu lên: “Vậy thì chúc phúc anh đi?”
Đế Anh Thy ngừng lại một giây, nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Tần Hành Chi. Màu sắc chất lỏng trong hai ly đều giống nhau, chỉ khác một điều chính là một ly uống say, một ly không say.
Đế Anh Thy cúi đầu uống một ngụm, liền có tiếng gõ cửa truyền đến.
Cửa đang mở, ngón tay thon dài gõ lên cửa hai tiếng.
Đế Anh Thy quay mặt qua, khi nhìn bóng dáng đen dài đột nhiên xuất hiện ở cửa kia, suýt chút nữa bị sặc rượu nho trong miệng.
“Làm phiền rồi sao?” Ánh mắt Tư Hải Minh rơi trên mặt Đế Anh Thy, giống như đại bàng sắp lao đến vậy.
“Anh Kim, mời vào”
Tần Hành Chỉ đặt ly rượu xuống, làm động tác mời. Nói với Đế Anh Thy: “Đúng rồi, anh có hẹn với anh Kim vào chiều nay. Anh Kim, hay là chúng ta ra ngoài bàn chuyện nhé?”
Đế Anh Thy đang muốn nói cô ra ngoài, để bọn họ bàn chuyện trong này, thì đã nghe thấy người đàn ông nói: “Lần trước và vào cô Anh Thy ở trong vườn nho, nếu đã trùng hợp gặp ở đây, tôi muốn đích thân xin lỗi cô Anh Thy một tiếng”
Ánh mắt của Tư Hải Minh lại lướt qua.
Đế Anh Thy cảm thấy mỗi lần cô bị người đàn ông này nhìn, đều giống như bị cuốn vào mối nguy hiểm không có đường thoát vậy.
Còn có, lúc va chạm ở vườn nho không phải anh đã xin lỗi rồi sao? Còn dưới tình huống xấu hổ đó.
Nhưng cô không thể nói tình hình trong phòng thử đò trước mặt Tân Hành Chi sao?
Tuyệt đối không được.
Vậy thì, người đàn ông này sao còn muốn xin lôi lần nữa chứ?
Bàn là bàn dài, Đế Anh Thy và Tân Hành Chi ngồi đối diện với nhau.
Nếu như chọn ngồi cùng Đế Anh Thy thì mục đích quá rõ ràng, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ngồi với Tần Hành Chỉ thì chắc chắn không phải ý muốn của Tư Hải Minh, dứt khoát giống như ngồi ăn trong Hàn Uyển, ngồi ở vị trí cao nhất.
Bên dưới trái phải là Đế Anh Thy và Tần Hành Chi.
Tần Hành Chỉ rót rượu cho Tư Hải Minh.
Đế Anh Thy nói: “Không cần phải xin lỗi đâu, tôi cũng không để ý đến”