“Đúng vậy, anh Kim không cần phải để ý” Tân Hành Chi cũng nói.
Tư Hải Minh câm ly rượu lên, ánh mắt thâm ý nhìn Đế Anh Thy: “Từ khi gặp cô Anh Thy vào lần trước, đêm nào tôi cũng khó ngủ. Tôi tự phạt ba ly”
Đế Anh Thy nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy vị “anh Kim” kia ngửa cổ lên uống rượu, hầu kết phồng lên rất rõ ràng, đầy lực quyến rũ nam tính.
Sau khi rượu lăn vào trong cổ họng, thậm chí còn nghe thấy âm thanh nuốt xuống.
Khó ngủ?
Có cần khoa trương như vậy không?
Hơn nữa, lần trước cùng xấu hổ gặp nhau trong phòng thử đồ, không tôn tại cảm giác không ngủ được mà?
Thậm chí lúc đó cô cũng không thể nhìn thấy bất kỳ thần sắc xin lỗi nào trên mặt người đàn ông này cả.
Giống như một người có ý xấu xông vào phòng thử đồ vậy…
Tư Hải Minh uống liên tiếp ba ly, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt nhìn Đế Anh Thy dường như thấm đẫm ánh sáng làm xao xuyến tâm trí vậy.
Khiến Đế Anh Thy vô thức thu lại tâm nhìn.
“Chương Vĩ gọi điện thoại nói sẽ đến đây, không ngờ anh Kim lại đích thân đến đây, có thể thấy được rượu mà anh bảo tôi pha rất là quan trọng.”
Tần Hành Chi hỏi: “Còn có yêu cầu gì nữa không?”
“Càng mạnh càng tốt, nhưng cái khác ông chủ Tân tự mình xem rồi làm đi”
Tư Hải Minh siết chặt ly rượu trong tay, ánh mắt sắc bén: “Tên của rượu này tôi không thích.
Không bằng đổi một tên khác, gọi là mơ tưởng hão huyền được không?”
Sắc mặt Tần Hành Chi khẽ thay đổi.
“Sắc mặt của ông chủ Chi không tốt lắm, thấy không thoải mái sao?” Tư Hải Minh kỳ lại hỏi.
“Không có. Tôi cho rằng anh Kim mua hết rượu, sẽ đặt một cái tên hay.”
“Vậy thì là mơ tưởng, hão huyền để lại cho người khác” Tư Hải Minh nhàn nhạt nói, nhìn lướt qua Đế Anh Thy.
Mỗi lần anh lướt qua, đối với người ngoài mà nói, chỉ là một cái nhìn bình thường.
Nhưng Đế Anh Thy cảm thấy ánh mắt đó như một cái hố đen, có thể thu hút đầu óc của người khác, khiến cô mất đi suy nghĩ, chỉ muốn trốn tránh, không khỏi đứng lên: “Hành Chi, em vê trước đây, hai người nói chuyện đi”
“Anh tiễn em”
“Không cân đâu” Đế Anh Thy không dừng lại, xoay người rời khỏi phòng ủ rượu.
Ra đến bên ngoài, bước chân của Đế Anh Thy dừng lại một chút, nhìn người đàn ông xa lạ đứng ở ở cửa. Đây lại là ai?
Chương Vĩ nhìn cô gái trước mặt, Đào Anh Thy còn sống.
Thật sự là giống y hệt nhau, còn giống hơn trong video nhiều, quan trọng là biết cô chính là Đào Anh Thy, trong lòng không khỏi phồng lên.
Nếu như không phải nhờ vào hình xăm đó, thì nhất định ngài Hải Minh sẽ nhờ vào xét nghiệm DNA để chứng minh thân phận.
Một người không chết, người còn lại cũng không thể chết nữa, anh ta càng không phải đối mặt với cuộc sống ngắn ngủi nữa, thật sự quá tốt rồi….
“Xin chào, tôi là trợ lý của anh Kim, Chương Vĩ. Lần đầu gặp mặt, vô cùng vinh dự” Chương Vĩ khẽ cúi đầu.
“Anh biết tôi là ai sao?” Đế Anh Thy bị lời nói này thu hút.
“Anh Kim từng nói từng gặp cô Anh Thy xinh đẹp tuyệt trần ở trong vườn nhỏ, tôi nghĩ hẳn là cô rồi: Đế Anh Thy bước lên phía trước một bước, nhìn Chương Vĩ: “Anh chính là người lần trước gọi điện thoại đến mà tôi đã nghe sao?”
Trí nhớ của cô rất tốt, cô nhớ lại.
“Cô Anh Thy không chỉ xinh đẹp và còn rất thông minh, chính là tôi” Chương Vĩ nói.
“Lần trước anh nói như vậy, là anh giúp sếp của anh tìm phụ nữ sao?” Đế Anh Thy hỏi.
Chương Vĩ nghĩ, thất sách rồi.
Sớm biết cô là Đào Anh Thy thì đã không nói như vậy rồi, bây giờ lại khiến người ta cảm thấy đặc biệt tùy tiện.
“Tôi đã sớm nói rồi, làm ăn thì có thể được, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga thì thôi đi” Đế Anh Thy nhàn nhạt liếc anh ta một cái, bước xuống bậc thang.
Vừa mới bước xuống một bậc, không biết có phải do đầu ngẩng quá cao hay không mà chân vô thức bước vào khoảng không: “A”
Đế Anh Thy hít một ngụm khí lạnh.
Trời ơi. Thế này mà cũng ngã được? Kiếp này thế là xong rồi sao?