Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1022: Ngạt chết luôn cho xong



Có điều chuyện này cũng bình thường, sau này bọn họ cũng là vợ chồng mà.

Đế Anh Thy nói: “Anh cả, em có chút mệt, em lên tâng đây”

Không nên làm bóng đèn thì hơn.

Cô quay người lên tầng.

Đế Hoàng Minh nhìn cô rời đi, sắc mặt càng trở lên âm u.

“Hàn Minh, em nói cho anh một tin tốt này, bây giờ em đã là người đại diện của SBS rồi, bọn họ không để ý đến người khác, mà lại chọn em, điều này rõ ràng là em ưu tú, đúng không? Người gả cho Hoàng Minh nhất định phải ưu tú rồi.”

Đế Hoàng Minh nâng tầm mắt lên, nhưng lại nhìn về phía trước, giọng nói lạnh như băng: “SBS??”

“Đúng vậy, SBS là thương hiệu lớn hàng đầu trên thế giới, bọn họ dùng những viên kim cương tinh xảo và phong cách thiết kế độc đáo nhất thế giới. Có rất nhiều người đều tranh giành vỡ đầu để làm người đại diện đấy” Kiều Thanh Lam muốn truyền tải thông điệp rằng chỉ có mình cô ta là người đủ tiêu chuẩn nhất.

Nhưng dường như Đế Hoàng Minh không nhận được tín hiệu của cô ta, cả người vẫn lạnh lùng vô tình.

“Hàn Minh, anh sao vậy?”

“Cô có thể đi được rồi”

“Nhưng… nhưng em mới vừa đến mà?”

Đế Hoàng Minh quay mặt qua, đối diện với gương mặt lạnh như băng đó khiến không khí của Kiều Thanh Lam như đóng băng lại, đôi mắt đáng sợ đó nhìn cô ta, khiến cô ta hoảng sợ: “Vậy… vậy lần sau em lại đến tìm anh”

Cô ta đứng dậy rời đi.

Đế Anh Thy trở lại phòng không bao lâu thì có tiếng gỗ cửa truyền đến.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang đi vào: “Anh ba”

“Tài xế nói em đi bộ một quãng đường dài? Không sợ mỏi chân sao?” Đế Bắc Lâm ngồi xuống sô pha, cầm chân cô đặt lên đùi mình.

Cởi dép và ấn nhẹ vào lòng bàn chân của cô.

Đế Bắc Lâm học y, biết những huyệt nào có thể thoải mái, hơn nữa lúc trước anh ta cũng thường xuyên xoa bóp cho Đế Anh Thy.

Đế Anh Thy lười biếng dựa vào tay ghế, hưởng thụ.

“Không đi xa lắm”

“Tâm trạng không tốt sao? Tân Hành Chi đã nói với em cái gì?” Đế Bắc Lâm muốn biết.

“Không nói gì cả, chỉ là anh ấy thích thôi.

Người ta muốn lấy, em có thể nói gì được chứ” Đế Anh Thy uể oải nói.

“Anh nghe nói Tần Hành Chi vẫn luôn yêu thầm cô chủ thứ hai của nhà họ Kiều”

“Cái gì?”

Đế Anh Thy ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: “Còn… còn yêu thầm?”

“Đúng vậy.”

Lực tay Đế Bắc Lâm xoa bóp vừa phải: “Anh ta chủ yếu là lo lắng về thân phận khác biệt nên mới không dám thể hiện ra ngoài”

Đế Anh Thy tức giận đến mức ngã xuống, cô không hề biết gì cả, càng không thể nhìn ra.

Cũng đúng, Kiều Thanh Lam là vị hôn thể của anh cả, Tân Hành Chỉ nhất định sẽ thấy cố ky.

Nhưng tại sao Tần Hành Chỉ lại không nói với cô chứ? Có nhất định phải giấu kỹ như vậy không chứ?

Đế Anh Thy tức giận áp chặt mặt vào gối.

Đế Bắc Lâm cười lấy gối ra: “Sẽ ngạt thở đấy”

“Ngạt chết luôn cho xong.” Đế Anh Thy tức giận nói.

“Không được nói bậy” Sắc mặt Đế Bắc Lâm thay đổi.

Đế Anh Thy biết các anh trai rất quan tâm đến cô, cô chỉ nói chơi mà thôi, cũng không phải chết thật. Nhưng cho dù là nói đùa, anh ba trước giờ vẫn luôn dịu dàng cũng đều trở lên không dịu dàng nữa, cô cười hì hì làm nũng: “Em biết rồi em biết rồi, không nói mà. Anh ba đừng tức giận.”

Đế Bắc Lâm không thích nghe em gái nói từ này, nhưng không nỡ trách cô, dùng ngón tay ấn vào huyệt đạo thay thành gãi nhẹ.

“A. Anh ba, ha ha ha, ngứa quá, đừng gãi nữa, anh ba” Đế Anh Thy vô cùng sợ ngứa, muốn thu chân lại, nhưng sức lực của anh ba quá lớn. Rõ ràng anh ba dịu dàng như vậy mà.

“Còn nói nữa không?”

“Không… không nói nữa, anh ba ha ha ha, cứu mạng ha ha ha” Đế Anh Thy cười quằn quại trên ghế sô pha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.