Kiều Minh Nguyệt ngồi dậy, cơ thể cô ấy đau đến mức nghiến răng rên rỉ.
“Không sao chứ?” Kiều Tiết Thanh đỡ cô ấy.
“Cảm ơn ba quan tâm, không có chuyện gì.
Kiều Minh Nguyệt nói.
“Chị cả của con thật quá đáng. Dù thế nào con cũng là em gái của nó, nói mây lần mà vẫn không nghe. Minh Nguyệt à, con nhịn một chút nhé. Không có việc gì thì đừng chọc nó.”
Kiều Minh Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, xa lạ lại thật đáng buồn.
Đây có phải là mục đích của việc ông ta đến đây? Chỉ để bảo cô ấy tiếp tục chịu đựng?
Nếu hôm nay cô ấy bị đánh chết thì có phải là một tiếng thở dài mà ông ta cũng không có không?
“Con phải biết rằng sau này chị cả của con gả cho Đế Hoàng Minh, thân phận rất cao quý, đến lúc đó nhà họ Kiều sẽ có mặt mũi, cái này cũng rất có lợi với con làm em gái. Đạo lý này có đúng không?”
Kiều Minh Nguyệt luôn hiểu chuyện nhưng chưa bao giờ nhận được bất kỳ lợi ích nào từ nhà họ Kiều, tai nạn thì đúng hơn.
Tại sao cùng là con gái mà cô ấy lại bị đổi xử như vậy? Nếu chị cả kết hôn với Đế Hoàng Minh thì cô sẽ càng gặp nhiều tai họa hơn.
Nhưng bê ngoài cô vẫn ngoan ngoãn nói: “Ba nói phải”
“Nếu không có chuyện gì thì ba đi ra ngoài.
Đế Anh Thy muốn đưa số của người này vào danh sách đen, tuy nhiên, nhưng khi chuẩn bị thao tác, đầu ngón tay cô đã dừng lại.
Có cần thiết phải đưa vào danh sách đen không? Dù sao cũng là một người râu ria.
Anh muốn gửi tin nhắn là việc của anh ta, cô sẽ không trả lời.
Đế Anh Thy ném điện thoại lên sô pha, quay người lên giường.
Cô nhắm mắt một lúc mà vẫn không ngủ lại được.
Cô trở mình, tầm mắt rơi vào chiếc điện thoại trên sô pha.
Cô càng ngày càng tò mò hơn về người đàn ông đó.
Cô lại kiêu ngạo nghĩ, cô không có hứng thú với anh ta, cô chỉ muốn biết người này là ai, cũng không tiếp xúc mấy lần, không biết có chuyện gì?
Nhưng người đàn ông này thật to gan lớn mật, lại dám trêu chọc cô như thế này. Nếu là khách hàng của Tần Hành Chi thì anh ta chắc chắn phải biết thân phận của cô là gì, hiểu được là cô có nhiều anh trai.
Còn không sợ bị ném xuống đáy biển sao?
Tư Hải Minh cầm điện thoại di động, dựa vào lan can của ban công, nhìn chằm chằm vào hai chữ “nhớ em” mà anh đã gửi từ rất lâu, như thể nó không phải là hai chữ mà là Đào Anh Thy.
Trong lúc chờ cô trả lời, anh lật xem lại mấy tấm ảnh mới nhất của Đào Anh Thy trong điện thoại di động, được chụp trong buổi ra mắt sản phẩm mới của trang sức Hoài Thy, xem đi xem lại.
Anh đợi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng không đợi được cô trả lời…
Tần Hành Chỉ một mình ngồi ở cửa uống rượu, ngẩn người.
Nhà họ Kiều đã đến một lần, chỉ có vợ chồng Kiều Tiết Thanh, Kiều Minh Nguyệt không đến được, nói là cô ấy bị ốm. Đặc biệt đến để xin lỗi.
Tần Hành Chỉ sẽ không quan tâm đến chuyện đó.
Có thể là ba anh đã nhìn thấy điều đó nên mới với anh ta.
“Con có biết tại sao tên con là Hành Chi không? Không chỉ phải tôn kính nhà họ Đế, mà còn phải biết tiến lui”
“Kết hôn với con là hai việc khác nhau”
“Đế Hoàng Minh đích thân đến đây, con không hiểu sao?”