Chỉ cần cô chủ không có ở trong phòng thì nhất định phải dọn dẹp, thời gian bỏ ra còn nhiều hơn so với ba cậu chủ cộng lại.
Đế Hoàng Minh đi ra khỏi phòng tắm, quét mắt nhìn khắp phòng lân nữa, lúc chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì thu lại bước chân.
Người anh ta hơi nghiêng, ánh mắt rơi vào điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Đế Hoàng Minh lại quá hiểu rõ em gái của mình, đồ vật như điện thoại này thường xuyên ném đến những chỗ không nhìn thấy, hơn nữa còn không để tâm đến.
Bây giờ lại đặt trên tủ đầu giường thì chỉ có một khả năng, cô bắt đầu coi trọng điện thoại.
Vì sao?
Đế Hoàng Minh cầm điện thoại di động lên, lướt mở màn hình, không có cài đặt mật khẩu.
Nhấn mở lịch sử tin nhắn, có thêm một số điện thoại xa lạ.
Nhấn mở tin nhắn lên.
“Anh cả, đang trong thời gian làm việc mà anh lại chạy vê đây, còn đi vào trong phòng của Anh Thy, động tác còn nhanh hơn cả em”
Đế Bắc Lâm đi vào trong phòng thì nhìn thấy Đế Hoàng Minh đang cầm điện thoại di động đứng kế bên giường không nhúc nhích, cả người đều tràn ngập khí lạnh không bình thường, khi phản ứng lại thì căn phòng đã đóng băng dày ba thước.
“Trong điện thoại di động có vấn đề gì sao?”
Đế Hoàng Minh không lên tiếng chỉ đưa điện thoại di động cho anh ta.
Hai người hoàn toàn không bận tâm đến đây là điện thoại của em gái, là đồ riêng tư, chuyện này không khác gì việc anh trai lén xem trộm nhật ký của em gái.
Đế Bắc Lâm tưởng là giữa em gái và Tần Hành Chi đã phát triển thành tình trạng không thể ngăn cản được trong lúc bọn họ không hay biết gì, khi nhìn thấy số điện thoại xa lạ, thậm chí còn có dòng chữ “Nhớ em.
Đế Bắc Lâm nhanh chóng hóa thành một thanh đao tản khí lạnh ra bốn phía, vô cùng ác liệt.
Đề phòng Tần Hành Chi, giờ lại xuất hiện thêm một tên dê xôm?
Vẫn chưa hết sao?
“Gọi Tần Hành Chi qua đây” Để Hoàng Minh lên tiếng.
Tâm trạng của Tần Hành Chi vô cùng vui vẻ vì hôn ước bị hủy bỏ, còn đang suy nghĩ có nên đến lâu đài một chuyến hay không, nhưng lại nghĩ đến có khi bây giờ Đế Anh Thy còn đang ngủ, nên quyết định đợi thêm chút nữa.
Không ngờ lại nhận được điện thoại của anh ba.
Không có nói chuyện gì.
Chẳng lẽ chuyện anh ta hủy bỏ hôn ước với Kiều Minh Nguyệt khiến bọn họ không vui?
Nên muốn ra lệnh bắt buộc anh ta phải cưới?
Lần này, Tân Hành Chi đã nghĩ kỹ phải từ chối thẳng mặt.
Đi vào lâu đài, Đế Hoàng Minh và Đế Bắc Lâm đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh.
“Anh cả, anh ba..” Tân Hành Chi nhìn thấy tư thế kia thì có chút luống cuống, luôn cảm giác khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
“Chuyện hủy bỏ hôn ước là lúc đi tham gia lễ tang của cô cả nhà họ Kiều, cô hai nhà họ Kiều đến tìm em nói là cô ấy đã có người trong lòng, hơn nữa em cũng không thật lòng muốn cưới cô ấy, cho nên em cảm thấy cuộc hôn nhân này sẽ trở thành bi kịch, vì vậy mới đồng ý”
“Không phải hỏi cậu chuyện này” Đế Bắc Lâm nói.
“Không phải?” Tân Hành Chi sững sờ, còn có chuyện khác sao?
“Vị khách đến trang trại rượu của cậu là ai?”
Đế Hoàng Minh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo.
“Chính là… Chính là một vị khách bình thường, đã đặt rượu ở chỗ em một thời gian dài”
Tần Hành Chỉ cảm thấy có chút không thích hợp: “Anh cả, anh ba, có vấn đề gì sao?”
“Tên là gì?” Đế Hoàng Minh hỏi lần nữa.
“Họ Kim, tên là Kim Thiếu Phàm”
Đế Bắc Lâm đứng lên, đi đến trước mặt Tần Hành Chi, đưa điện thoại di động đến trước mặt anh ta: “Có phải là người này không?”
“Là…Là người này.” Tân Hành Chỉ nói.
Thầm nghĩ, sao bọn họ lại có ảnh chụp của người này?
Sắc mặt của Đế Bắc Lâm chợt thay đổi, ánh mắt tàn nhãn đến dọa người: “Tân Hành Chi, nếu không phải nể mặt của thầy thì bây giờ tôi đã đâm cậu một dao chết tươi”
Tần Hành Chỉ hốt hoảng rồi lại nhìn về phía anh cả, hơi thở của anh cả còn đáng sợ hơn: “Em… Em đã làm gì? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh ta tên là Tư Hải Minh” Giọng nói của Đế Hoàng Minh rét lạnh tột cùng.
“Tần Hành Chi phản ứng lại, bị hù dọa một cái: “Không thể nào. Người khách này của em đã bắt đầu nhập hàng từ ba năm trước, anh ta không thể nào lên kế hoạch từ ba năm trước rồi bây giờ mới xuất hiện được”