Cô không có điện thoại, không hề làm ảnh hướng đến việc các anh tìm được cô.
Ba ông chủ lớn đều tới hiện trường, trừng mắt nhìn sáu cục thịt nhỏ khí thế hung dữ trước mắt, hiện trường nhất thời cứng ngắc.
“Ba người là các bác mà bọn cháu chưa từng gặp sao?” Vẻ mặt Bảo Nam vừa tò mò vừa nghiêm túc.
“Là anh trai của mẹ chúng ta?” Bảo Vỹ cũng tò mò
“Tại sao lúc trước chúng ta chưa từng gặp bọn họ chứ?” Bảo Long.
“Nhiều bác quá” Bảo My cũng ngẩng mặt lên.
“Đón mẹ về nhà” Bảo An nảm chặt bàn tay.
Bảo Hân chạy lên phía trước một bước, ngẩng mặt lên nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, ánh mắt đáng yêu nói: “Cháu biết, bác là bác cả, bác là bác hai, bác là bác ba”
Thân thể của Đế Hoàng Minh, Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm đồng thời cứng lại, đồng tử đều ngạc nhiên nhìn phiên bản thu nhỏ của Đế Anh Thy trước mặt.
Lúc đầu khi điều tra được Đào Anh Thy, chỉ là ở nơi sáu đứa trẻ sinh ra nhìn thấy bức ảnh, dáng vẻ nhỏ bé nằm trong tã lót.
Sau này tìm được Đào Anh Thy, ba anh em bọn họ không hề đi gặp bọn trẻ, chỉ mang mẹ của bọn trẻ đi.
Nhưng nếu như nói không phải là con của Đào Anh Thy, vậy thì cũng không thể nào.
Bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua, bọn họ có thể chắc chắn, sáu đứa trẻ trước mặt chắc.
chắn là con của Đào Anh Thy.
Tên Tư Hải Minh chết tiệt này.
“Nhận nhầm người rồi” Đế Bắc Lâm quay mắt đi, kiềm chế nói.
“Đúng, chúng tôi không phải là bác của các cháu, đến từ đâu thì về chỗ đấy đi” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Hoàng Minh không nói gì, đôi mắt mang theo sự đáng sợ của anh ta có thể thấy rõ anh ta không hài lòng với những điều này.
“Không nhìn thấy mẹ thì bọn cháu không đi đâu” Bảo Vỹ chống nạnh.
Bảo Nam chỉ vào bọn họ, đe dọa: “Có tin tôi cho nổ đảo Tây Châu của các người, cho nó chìm vào biển lớn không?”
“..’ Đế Hạo Thiên.
“Nổ tung” Bảo Long ở bên cạnh hét lên.
“Nổ” Bảo My yếu ớt nói theo.
“Nếu không phải là bác của chúng tôi, thì chúng tôi không khách sáo với các người nữa” Bảo Hân lui về phía sau một bước, đứng cùng với những đứa trẻ khác.
“Không khách sáo” Bảo An.
Vẻ mặt của ba ông chủ đều căng cứng, đứng cứng đờ ở đó không động đậy. Người dám đe dọa bọn họ như vậy không biết bây giờ cỏ mọc trên mộ đã cao đến đâu rồi.
Tuy nhiên sáu đứa trẻ trước mặt khiến bọn họ không thể làm như vậy được.
Đế Hoàng Minh nâng mắt nhìn hai vệ sĩ phía sau: “Tư Hải Minh đâu?”
“Ngài Hải Minh không đến đây, chỉ đưa bọn trẻ đến” Vệ sĩ nói.
“Rõ ràng là anh ta cố ý” Đế Hạo Thiên kìm nén cảm xúc bạo phát.
Bảo Hân lại chạy đến trước Đế Bắc Lâm, gương mặt nhỏ ngẩng lên, đôi mắt to đẹp sáng ngời nhìn anh ta: “Bác ơi, bác có thể dẫn bọn cháu đi tìm mẹ không?”
Cả người Đế Bắc Lâm cứng đờ, không động đậy.
Anh ta nhìn sáu cục thịt nhỏ, còn đặc biệt là phiên bản thu nhỏ của Đế Anh Thy trước mặt, vẻ mặt anh ta chật vật chịu đựng.
Đế Hạo Thiên đứng bên cạnh nhìn sang Đế Bắc Lâm, khi thấy dưới mũi Đế Bắc Lâm chảy ra hai dòng máu mũi, thì đá một phát: “Đế Bắc Lâm, mày mẹ nó khống chế một chút cho tao nhờ.”
Đế Bắc Lâm vội vàng ôm mũi: “Đây là chuyện mà em có thể khống chế được sao?”
.’ Vẻ mặt sáu đứa trẻ vừa tò mò vừa ngẩn ra.
Bảo Hân phản ứng lại, vội vàng chạy lên ôm chân dài của Đế Bắc Lâm: “Bác ơi, dẫn bọn cháu đi tìm mẹ nhé?”
Bảo Nam và những đứa trẻ khác thấy vậy, cũng lao đến các bác, mỗi người bám một chân, đúng vừa đủ.
*,* Đế Bắc Lâm cau mày, kìm chế nhìn sinh vật nhỏ xa lạ đang ôm chân mình. Bảo Vỹ và Bảo My.
“Này, tôi nói cho các người biết, mau buông tay ra, nếu không sẽ ném các người xuống biển cho cá ăn đấy” Đế Hạo Thiên hung ác nói với Bảo Nam và Bảo An trên chân anh ta.
Bảo Nam ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhãn vừa nghiêm túc vừa hung dữ đáng yêu: “Bác ơi, ba nói bác có súng, là thật sao? Cháu… cháu có thể xem một chút không?”
Đế Hạo Thiên ngẩn ra: “Cháu thích súng sao?”
“Cháu đặc biệt thích. Lúc nhỏ mẹ từng mua súng cho cháu, nhưng súng của cháu đều là giả. Ba nói súng của bác là thật, là thật sao?” Bảo Nam hỏi.
Bảo An không nói gì “Cháu thích dao” Bảo Long hét lên.