“Không ngờ các anh đều thích con nít như thế. Vậy sao các anh còn nói mình theo chủ nghĩa độc thân?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chuyện này khác. Anh Thy, em đừng hỏi Tư Hải Minh chuyện cầu hôn, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi” Đế Bắc Lâm nói “Đúng, dù gì bọn anh cũng không đồng ý!”
Đế Hạo Thiên nói rồi xoay người đi vào, không cho phép phản bác. Đế Anh Thy bật cười, kết hôn gì đó còn quá sớm “Anh Thy có muốn gả chồng không?” Đế Bắc Lâm khẩn trương hỏi.
Nói thật, Đế Anh Thy chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, cũng không có người trong lòng. Trước kia cô từng muốn gả cho Tân Hành Chi, nhưng đó là vì sống trên đảo Trân Châu.
Có điều bây giờ cô không nghĩ tới chuyện đó, càng không muốn rời xa các anh trai. Họ đều không cưới vợ, nếu mình gả chồng thì họ sẽ rất đau buồn. Nghĩ đến đây, Đế Anh Thy lại không đành lòng, giống như các anh trai bị mình bỏ rơi vậy.
Cô lập tức lắc đầu: “Chỉ cần được ở bên cạnh các anh, em đã hạnh phúc lắm rồi!”
Đế Bắc Lâm cười dịu dàng, tiến lên ôm chầm lấy cô: “Đúng thế, không ai có thể cưới em, bọn anh sẽ không đồng ý!”
Đế Anh Thy vừa ngồi xuống sofa thì sáu đứa bé đã bưng ly nước đến, kích động phấn khởi vây quanh mẹ mình, ánh mắt lấp lánh.
Đế Anh Thy cảm thấy chúng thật giống mấy con thú nhỏ, thật đáng yêu. Chúng thật sự coi cô là mẹ à? Tại sao? Cô không thể nói mình không phải là mẹ chúng, cô cảm thấy nếu mình nói vậy thì sáu đứa bé sẽ khóc cùng một lúc, cô không dám thử, bởi vì một đứa bé khóc.
đã rất khó dỗ, sáu đứa thì dỗ kiểu gì? Cô nhìn ba anh trai đứng bên cạnh không lên tiếng, nhận ly nước của Bảo Nam. Đôi mắt Bảo Nam dường như tỏa sáng, tràn đầy mong chờ.
Trong số sáu đứa bé, quả nhiên Bảo Nam giống Tư Hải Minh nhất.
Đế Anh Thy uống một ngụm nước, không thể uống nhiều, bởi vì sáu đứa bé đều rót nước, cô không thể chỉ uống nước của một đứa mà phải uống hết. Uống xong, cô đưa ly cho nữ quản gia bên cạnh, lại uống ly của Bảo Vỹ lần lượt từng đứa một mới xong. Sáu đứa bé lại trèo lên sofa, có đứa ôm chân Đế Anh Thy, cứ thế thân mật ở bên cạnh mẹ mình.
“Mẹ, mẹ vẫn ở nơi này hả? Tại sao không quay về tìm bọn con với ba?” Bảo Vỹ hỏi.
Đế Anh Thy không biết trả lời như thế nào.
“Mama thích ở chung với các cậu ạ?” Bảo Hân hỏi.
Đế Anh Thy chảy mồ hôi. Cô không ở với các anh trai thì ở chỗ nào?
“Mẹ không thích biệt thự Minh Uyển hả?”
Bảo Long hỏi Bảo My tội nghiệp nhìn mẹ, lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ không thích, mẹ không thích..”
Đế Anh Thy khó hiểu, biệt thự Minh Uyển là nơi nào?
“Mẹ phải về biệt thự Minh Uyển với bọn con!” Bảo Nam nói Đế Anh Thy chớp mắt. Cháu bá đạo như: thế là vì cháu giống ba cháu nhất hả?
Bảo An kích động nhìn mẹ: “Mama, Bảo An có thể viết… viết rất nhiều chữ!”
Đế Anh Thy khen cậu bé: “Giỏi quá!” Quan trọng là chuyện này thì liên quan gì tới mình?
Đế Anh Thy cảm thấy mình vẫn nên nói rõ ràng với chúng, vì thế cô nói bằng giọng dịu dàng nhất, không làm tổn thương nhất: “Các cháu đã từng nghe câu chuyện nòng nọc tìm mẹ chưa?” Đây đã là cách nói hàm súc nhất.
Đế Anh Thy thậm chí còn chuẩn bị hướng dẫn chúng, không ngờ cô vừa hỏi xong, sáu đứa bé đã bắt đầu nức nở, khiến Đế Anh Thy hoảng sợ, cứ như cô bắt nạt chúng vậy.
“Mẹ không cần bọn con hả?” Bảo Nam phồng má, đôi mắt ngấn lệ.
“Mẹ không thích bọn con sao?” Bảo Vỹ thút thít.
“Mẹ thích người khác rồi à?” Bảo Long sốt ruột hỏi.
“Mẹ không được thích người khác..” Bảo My khóc nhiều nhất, tính cách mít ướt vẫn chưa hề thay đổi, lúc không khóc đôi mắt đã đầy nước, khóc một cái như nước lũ vỡ đê.
“Sau này bọn con sẽ không ai cần, sẽ biến thành trẻ mồ côi..” Bảo Hân trề môi, chuẩn bị khóc lướn bất cứ lúc nào.
“Mama đừng đi, Bảo An có thể viết chữ cho mama xem!” Bảo An tội nghiệp.
Đế Anh Thy chua xót. Sao cô lại làm cho sáu đứa bé này đáng thương đến thế? Còn nữa, cho dù không có mẹ thì vẫn còn ba, không thể thành trẻ mồ côi, đúng là biết ăn nói… Thấy sáu đứa bé sắp khóc, cô vội nói: “Mẹ không đi, mẹ không đi đâu hết, mẹ thích các con nhất!”
Vừa dứt lời, sáu đứa bé không khóc nữa, kích động vui vẻ nhìn cô. Đế Anh Thy nhìn về phía ba anh trai, đầy mặt bất đắc dĩ. Sáu đứa ‘cháu traÏ từ trên trời rớt xuống mà các anh không có ý nghĩ gì sao? Ba anh trai ăn ý quay đầu nhìn nơi khác. Đế Anh Thy: “..”
Bảo Hân xoay người nhìn ba người cậu ngồi trên sofa, chạy tới nói: “Cậu thích bọn cháu không?”
Đế Bắc Lâm đương nhiên rất thích!
Nhưng… Em gái cưng của anh dang nghe, nếu mình nói một cách thoải mái thì Anh Thy sẽ nghĩ thế nào? Dù gì họ cũng không đồng ý lời “cầu hôn” của Tư Hải Minh cơ mà!
Bảo Hân trèo lên sofa, ôm mặt Đế Bắc Lâm, chu môi hôn lên má anh ta. Bàn tay mũm mĩm, đôi môi mềm mại khiến Đế Bắc Lâm rung động. Bảo Hân mở to mắt nhìn anh ta. Đế Hạo Thiên im lặng chống trán, không thể nhìn tiếp được nữa. Đế Anh Thy khiếp sợ: “Anh ba, anh chảy máu mũi kìa”
Đế Bắc Lâm vội cầm khăn mặt mà nữ quản gia đưa lên, lặng lẽ lắc tay. Đế Hạo Thiên nói: “Không sao đâu Anh Thy, từ từ rồi sẽ quen”
Quen? Đế Anh Thy ngây người. Bảo Long chạy tới, đứng trước mặt Đế Bắc Lâm hỏi: “Cậu ơi, cậu có nhiều đao lắm hả? Có lợi hại không?”
“Rất nhiều! Cực kỳ lợi hại! Thiên hạ vô địch!” Đế Bắc Lâm nói.
Bảo Nam với Bảo An chạy đến trước mặt Đế Hạo Thiên. Bảo Nam ồn ào: “Cậu có nhiều súng bằng đao không?”
“Đương nhiên có, rất nhiều” Đế Hạo Thiên đáp Bảo Vỹ và Bảo My thì chạy đến trước mặt Đế Hoàng Minh. Bảo Vỹ cầm một ngón tay của Đế Hoàng Minh, ngoan ngoãn nhìn anh. Mặc dù Bảo My rất sợ hãi, nhưng vẫn dũng cảm không khóc. Đế Hoàng Minh cau mày nhìn mít ướt, mình đáng sợ đến thế sao?
“Khoan đã, nhầm rồi!” Bảo Nam kéo Bảo An đến trước mặt Đế Hoàng Minh, sau đó lại kéo Bảo My đi, biến thành Bảo Vỹ với Bảo An đối mặt với mặt lạnh của Đế Hoàng Minh. Bảo An khờ khạo đối diện với Đế Hoàng Minh.
Tại sao lại nhầm? Có âm mưu gì ở đây?
Vừa thấy đã đoán được! Đế Hoàng Minh nhìn Bảo An, thầm nghĩ Bảo Nam thích súng nên tìm Đế Hạo Thiên, Bảo Long thích đao nên tìm Đế Bắc Lâm, vậy cháu thích gì? Trông có vẻ không được thông minh cho lắm…
Thấy cảnh tượng quái dị này, Đế Anh Thy.
không thể tin vào mắt mình. Ba ông anh trai hoành hành khắp nơi lại cảm thấy mất tự nhiên vì sáu đứa bé ư?