Quả nhiên các anh trai đều rất thích con nít. Thích đến thế sao không tự đẻ? Đế Anh Thy nghĩ mãi không hiểu, bèn đứng dậy xoay người muốn rời đi. Vừa đi được mấy bước thì chân đã bị ôm chặt, cô cúi đầu nhìn, sáu đứa bé ôm chân cô không buông.
“Mẹ muốn đi đâu?”
“Mẹ muốn rời khỏi bọn con hả?
“Mẹ có thể dẫn bọn con đi cùng được không?”
“Đi cùng đi..”
“Mẹ, con không muốn rời xa mẹ”
“Bọn con sẽ ngoan ngon…”
Đế Anh Thy xúc động, chúng sợ cô rời đi đến thế sao? Cô cười dịu dàng: “Không phải, mẹ lên lầu lấy di động gọi điện, sẽ xuống dưới ngay, được khôn: “Mẹ thật sự sẽ không đi sao?” Bảo Nam hỏi.
“Không, mẹ chỉ lên lầu thôi” Đế Anh Thy chỉ về phía cầu thang. Sáu đứa bé mới lưu luyến buông chân cô ra. Đế Anh Thy đi lên lầu, đi đến nửa chừng quay đầu lại, thấy sáu đứa bé vẫn còn nhìn mình chăm chắm, cô không khỏi cười phất tay: “Mẹ sẽ về ngay!
“Dạt” Sáu đứa bé đồng thanh, vẻ mặt mong chờ. Đế Anh Thy thầm nghĩ chắc mình không thể chống cự lại mấy đứa nhỏ đáng yêu cỡ này đâu, chẳng trách các anh lại bị tấn công, Cô về phòng, tìm di động từ trong kế sofa.
Cô muốn hỏi Tư Hải Minh thế là thế nào. Cô vừa tìm vừa nghĩ hình như mình xóa số điện thoại của anh ta rồi thì phải, ngay cả tin nhắn cũng không có, sao liên lạc được đây… Sau khi tìm được điện thoại, cô mở lên mới thấy có mấy tin nhắn chưa đọc, được gửi từ số điện thoại bị cô xóa, nhưng nội dung tin nhắn lại trống trơn. Đế Anh Thy lập tức gọi theo số điện thoại đó, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhanh đến mức cô cho rằng người kia cầm di động chờ cô mỗi thời mỗi khắc.
“Tôi có thể hỏi anh thế này là thế nào không? Tại sao bọn nhỏ đều kêu tôi là mẹ?”
Đế Anh Thy hỏi ngay lập tức.
“Mẹ chúng từng nói với chúng rằng nếu một ngày nào đó, ba muốn dẫn mẹ mới về nhà mà có thể gọi tên chúng ngay từ đầu, có nghĩa là mẹ đã trở lại”
Đế Anh Thy bị rung động. Không thể không nói mẹ của sáu đứa trẻ thật thông minh, bởi vì bọn trẻ còn nhỏ, sợ bị mẹ kế bắt nạt nên chỉ khi nào bọn trẻ thật sự coi mẹ kế là mẹ ruột thì mới được hòa thuận ấm áp.
Vậy thì vấn đề không nỡ bỏ lại các con cùng với sợ con cái thương tâm, bị ảnh hưởng tâm lý cũng sẽ được giải quyết, thậm chí còn nghênh đón người vợ thứ hai của Tư Hải Minh bằng phương thức thân thiện này.
EQ và IQ đều thật cao! Nhưng cô không thể ngờ được rằng câu chuyện cảm động đó lại xảy ra dưới sự khống chế của Tư Hải Minh.
Tác dụng của Tư Hải Minh là gài bẫy cô, kể cho cô biết đặc điểm của sáu đứa bé chính là vì mục đích này! Nghĩ đến đây, Đế Anh Thy tức giận dậm chân, người đàn ông này thật đáng giận! Mà anh ta vừa nói gì? Mang về nhà? Người mẹ mới?
“Anh Tư Hải Minh, tôi nghĩ anh đã nhầm rồi, tôi sẽ không đi theo anh, càng không có chuyện làm mẹ kế, anh đừng suy nghĩ nữa!”
Đế Anh Thy chặn đứng kế hoạch của anh ta.
“Không sao, tôi sẽ chờ em” Giọng Tư Hải Minh khàn khàn, dường như tràn đầy bao dung.
“Tôi nói thật, anh dẫn bọn nhỏ đi đi, để chúng ở nhà tôi, cảm giác… rất quái dị!” Đế Anh Thy nói.
“Chắc chắn bọn nhỏ đều thích em”
“Ai mà chẳng thích con nít đáng yêu như thế chứ? Nhưng dù sao cũng không phải là con tôi” Đế Anh Thy vội nói, sau đó không nghe thấy Tư Hải Minh lên tiếng, cô nói tiếp: “Chẳng giấu gì anh, cả đời này tôi không có ý định kết hôn, cho nên anh tìm người khác đi”
Sau đó cô cúp máy, ngồi bên giường vẻ mặt mờ mịt.
Tư Hải Minh nhìn chăm chăm di động, tìm người khác? Nhưng Anh Thy, cả đời tôi chỉ có mình em mà thôi…
Cửa phòng không đóng. Sáu đứa bé chạy thẳng vào phòng, nhào lên người Đế Anh Thy.
“Mẹ gọi điện xong chưa?” Bảo Nam hỏi.
“Mẹ gọi cho ba chứ gì?” Bảo Vỹ.
“Mẹ với ba tâm sự riêng tư” Bảo Long cười vui vẻ.
“Con muốn nghe..” Bảo My.
“Chắc chắn mẹ nhớ ba!” Bảo Hân cười trộm với Bảo An.
Đế Anh Thy nghe sáu đứa bé nói, đúng là thông minh, nhưng các cháu thật sự cho rằng cô với ba các cháu là một đôi sao?
“Mẹ, đây là giường mẹ hả?” Bảo Vỹ sờ lên ra giường của cô.
“Chắc chắn là của mẹ..” Bảo My.
“Giường của mẹ thật lớn, thật đẹp!” Bảo Hân kinh hô.
“Buổi tối con muốn ngủ với mẹ!” Bảo Nam mong chờ.
“Con cũng muốn ngủ với mẹ!”
“Con cũng muốn!” Bảo An.
Đã rời xa mẹ ba năm, mỗi ngày chúng đều nhớ mẹ, vất vả lắm mới tìm được mẹ, đương nhiên phải ngủ chung với nhau!
“Mẹ không muốn ngủ với bọn con hả?” Bảo Vỹ lo lắng hỏi.
Nghe vậy, vẻ mặt vui vẻ và kích động của bọn trẻ nhất thời tràn đây hụt hãng, dường như chỉ cần Đế Anh Thy nói một chữ không” thì chúng sẽ òa khóc.
Đế Anh Thy vội dỗ dành chúng: “Không phải không phải, buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau!”
“Woa! Tuyệt quá!” Bảo Long hoan hô.
“Mẹ, khi nào chúng ta ngử?” Bảo Vỹ hỏi Đế Anh Thy bật cười: “Bây giờ còn sớm Chờ ăn tối xong đã”
“Vâng”
Lúc này Đế Anh Thy không còn cách nào khác. Chẳng hiểu sao lại có thêm sáu đứa bé, còn rất bám cô. Dưới lầu ba anh em cũng chẳng tốt hơn là bao, đường đường là các ông trùm, trong lòng lại đang bàng hoàng.
“Nếu anh ta đã đưa con tới đây thì giữ luôn đi, cho anh ta biết cái gì là tiền mất tật mang! Đế Hạo Thiên nói “Phương pháp này rất tốt, em tán thành Đế Bắc Lâm nói.
“Tư Hải Minh đang ở ngoài đảo” Đế Hoàng Minh không tiếp lời mà đối đề tài: “Xem ra là chuẩn bị trường kỳ kháng chiến”
“Một chọi ba? Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?” Đế Hạo Thiên cười lạnh: “Vì sáu đứa bé đóư?”
Nghe câu này, cả ba người đều im lặng. Đế Hoàng Minh là anh cả, bình tĩnh lại nhanh nhất: “Đừng để Anh Thy rời khỏi đảo”
“Cách này hay!” Đế Hạo Thiên tán thành.
“Các anh quyết định đi, em đi thăm mấy đứa nhỏ” Đế Bắc Lâm nói, hơn nữa còn chạy chứ không phải đi, có vẻ rất khẩn cấp.
“Em cũng đi!” Đế Hạo Thiên.
Đế Hoàng Minh: “..”
Đến buổi tối, sáu đứa bé thật sự ngủ chung giường với mẹ, ba người cậu đứng bên giường, vẻ mặt khó nói nhìn cảnh này. Đế Anh Thy cảm thấy thật quái dị: “Anh cả, anh hai, anh ba… có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì!” Đế Hạo Thiên nói “Anh chỉ tới xem thử thôi!” Đế Bắc Lâm nói, sau đó hỏi: “Có phải cái giường này hơi nhỏ không? Hay là đưa ba đứa sang chỗ khác ngủ?”
Đế Anh Thy nhìn giường mình. Nói thật, sáu đứa bé cộng thêm cô ngủ chung cũng sẽ không chật, bởi vì giường của cô là giường cỡ lớn được đặt làm riêng. Cô không phát hiện suy nghĩ chân thật của ba ông anh, dù gì các anh trai cũng đều rất lý trí. Người đối xử với người ngoài rất hung ác thì không thể nào muốn chăm trẻ vào buổi tối!