“À không, em chỉ ra ngoài đi dạo thôi. Anh ngủ ngon, đừng vất vả quá, ngủ sớm một chút!”
“Ừ.” Đế Hoàng Minh gật đầu nhìn Đế Anh Thy chạy đi, lúc này mới về phòng mình.
Đế Hoàng Minh không vào phòng ngủ mà đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn bóng đêm sâu thẳm bên ngoài. Tư Hải Minh sẽ làm gì? Rời đi ngay sao? Anh cúi đầu cười lạnh. Anh ta nói sẽ đấu tranh đến cùng với nhà họ Đế ư? Đúng là giỏi mạnh miệng. Tuy nhiên với lý lịch và dã tâm của Tư Hải Minh thì anh cũng không thể khinh thường.. “
Cậu..”
Đế Hoàng Minh chấn động, quay đầu lại thì thấy cô bé thò đầu ra từ cửa phòng, đáng yêu nhìn mình. Sao con bé lại ở đây?
Khi Bảo Vỹ bước ra, Đế Hoàng Minh híp mắt. Bảo Vỹ mặc một chiếc áo sơ mi nam, không cần hỏi, đó chính là áo sơ mi của Đế Hoàng Minh. Áo sơ mi quá lớn bao phủ cả thân thể mũm mĩm của cô bé, thậm chí vạt áo còn kéo lê trên sàn nhà. Cô bé đi chân trần đến trước mặt Đế Hoàng Minh, ngẩng đầu lên kích động nói: “Cậu ơi, cháu mặc có đẹp không?”
Đế Hoàng Minh: “..”
Ngay cả Anh Thy cũng chưa từng mặc quần áo của anh kiểu đó “Cậu, chẳng lẽ xấu lắm?” Đôi mắt Bảo Vỹ tràn đầy hụt hẫng. “.. Đẹp.”
Bảo Vỹ lập tức cười vui vẻ. Bảo An bước ra phòng ngủ, tay còn cầm một cuốn sách, là cuốn sách Đế Hoàng Minh đặt trên đầu giường. Cậu bé chỉ vào Đế Hoàng Minh: “Cậu!”
Đế Hoàng Minh bình tĩnh nhìn cậu bé, rất kinh ngạc sao? “Buổi tối ngủ ở đây hả?” Đế Hoàng Minh hỏi. “Dạ! Bảo Vỹ với Bảo An ngủ với cậu!”
Thấy cúc áo không đối xứng trên người Bảo Vỹ, Đế Hoàng Minh như giằng co tâm lý dữ dội lắm, cuối cùng cúi xuống cài cúc áo lại cho cô bé. “Sai rồi.” Đế Hoàng Minh cài cúc áo về đúng chỗ.
Bảo Vỹ cười hì hì, chu môi hôn lên má Đế Hoàng Minh, sung sướng nhảy nhót: “Cảm ơn cậu!”
Thấy dáng vẻ đáng yêu của cô bé, ánh mắt Đế Hoàng Minh bất giác trở nên mềm mại, gọi Bảo An ở cách đó không xa: “Lại đây.”
“Um.” Bảo An tiến lên. Đế Hoàng Minh hai tay ôm hai đứa bé về phòng ngủ, đặt lên giường.
. “Bảo An cũng muốn được ngửi!” Bảo An kéo vạt áo để lộ cái bụng tròn trịa. Đế Hoàng Minh mặt không biểu cảm, rõ ràng không muốn ngửi.
“Cậu đi tắm.” Đế Hoàng Minh xoay người đi vào phòng tắm. Đến trước cửa phòng tắm, anh dừng chân quay đầu lại, thấy Bảo An còn đang kéo vạt áo, Bảo Vỹ kiên trì kéo cổ áo nhìn anh. Đế Hoàng Minh không bước vào phòng tắm mà quay lại, cúi đầu ngửi một chút cả hai đứa.
“Thơm.”
Bảo Vỹ vui vẻ: “Cậu cũng thơm!”
“Um!” Bảo An gật đầu.
Đế Hoàng Minh đi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Sau khi cởi cúc áo sơ mi, anh cúi đầu ngửi áo, thơm u? Sao anh không ngửi thấy gì hết?
Thực tế trước kia Đế Anh Thy luôn ở trong lâu đài cùng các anh. Nhưng không thể gọi là “náo nhiệt”. Bây giờ có thêm sáu đứa bé thì mới khác, thật sự náo nhiệt. Bọn trẻ cứ vây quanh cô luôn mồm kêu mẹ.
Dù Đế Anh Thy đi đến đâu, sáu đứa bé cũng hỏi cô đi đâu, như thể sợ mẹ sẽ biến mất. Cho dù Đế Anh Thy không phải là mẹ của chúng, cô cũng thấy xót xa, đồng thời khó hiểu, chẳng lẽ chúng không nhớ ba?
Đúng thế, có thể nhận thấy chúng hoàn toàn không nhớ tới ba. Ngược lại là Đế Anh Thy thỉnh thoảng sẽ nhớ tới Tư Hải Minh. Anh ta đang làm gì?
Di động không có động tĩnh, chẳng lẽ đã trở về Hải Hạ? Chắc không phải đâu, sáu đứa nhỏ còn ở đây cơ mà! Đế Anh Thy lấy di động ra nhìn dãy số đó. Cô mở tin nhắn, dừng lại trong khung trả lời.
Người ta không tìm cô, cô tìm anh ta làm gì? Muốn nói gì? Có phải là giống như tự hạ giá không? Thấy sáu đứa bé đang chơi đùa bên cạnh, cô nhớ ra nên tìm Tư Hải Minh bằng cách nào. Thế là cô viết tin nhắn: Anh đã về thủ đô rồi hả? Chẳng lẽ thật sự vứt sáu đứa bé ở đây?
Không lâu sau, tin nhắn trả lời gửi tới: Ngày mai tôi đi.
Đế Anh Thy ngẩn người, ngày mai? Cô vội trả lời: Anh không cần con hả?
Tư Hải Minh trả lời: Để chúng ở đó chơi đã, chờ tôi làm việc xong rồi tính.
Để Anh Thy trừng dòng chữ đó. Rõ ràng mỗi chữ đều rất dễ hiểu, nhưng ghép lại thành một câu khiến cô mờ mịt. Sao anh ta lại nói thoải mái như thế?
Cứ như thể sáu đứa con đều không quan trọng, nói vứt là vứt! Đây là thái độ làm cha sao?! Sáu đứa bé mà biết thì sẽ buồn chết mất. Thôi kệ đi, nhìn mấy đứa nó chơi đùa sung sướng, cô sẽ không nói cho chúng biết chúng có một ông ba tình thân lạnh nhạt đâu.
Di động lại vang lên, cô mở tin nhắn: Ngày mai tôi về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé? Đế Anh Thy chần chờ rồi đáp: Chỉ có hai chúng ta thôi hả?
Tư Hải Minh trả lời: Ừ.
Đế Anh Thy cầm di dộng, tay chống cằm trầm tư. Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, chắc là không sao đâu. Hơn nữa sau khi gặp mặt, cô còn phải thuyết phục Tư
Hải Minh dẫn con rời đi. Chứ cứ để ở đây thì tính là gì? Cô lại không kết hôn với anh ta, lại không phải là con cháu của nhà họ Đế, lỡ có tình cảm với bọn nhỏ rồi, lúc đó chẳng phải rất khó xử sao?
Chủ yếu là vì sáu đứa bé quá đáng yêu, ai cũng sẽ thích. Ngay cả các anh trai mà bên ngoài đồn đãi vô cùng đáng sợ cũng thích.
“Mẹ, có phải mẹ nhớ ba không?” Bảo Hân lại gần hỏi.
Đế Anh Thy bị người khác phát hiện tâm tư, còn là một đứa bé nên cảm thấy không được tự nhiên. Có điều không phải cô nhớ Tư Hải Minh, chẳng qua là đang phân tích chuyện của Tư Hải Minh mà thôi.
“Mẹ đi tìm ba đi!” Bảo Vỹ cũng lại gần.
“Mẹ đi tìm ba, bọn con có thể ở đây chờ mẹ đưa ba về nhà!” Bảo Nam nói.
“Đúng thế, bọn con sẽ ngoan ngoãn chờ ở đây.”
Bảo Long. “Con nữa, con cũng sẽ ngoan…” Bảo My.
“Mẹ cố lên!” Bảo An.
Đế Anh Thy chảy mồ hôi. Cổ cái gì mà cô? Có phải đi đánh nhau đâu, chẳng qua là ăn một bữa cơm thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của bọ nhỏ, cô bèn gật đầu: “Ừ, mẹ đi gặp ba các con, buổi tối sẽ về!”
“Da!”
Đế Bắc Lâm vừa lúc bưng đồ ăn ra. Để Anh Thy nói: “Anh ba, em ra ngoài một chuyển.”
“Em đi đâu?” “Ra ngoài đảo di dạo một chút.” Đế Anh Thy đáp.
Tư Hải Minh đang ở ngoài đảo nhìn chằm chằm bên này đấy nhé, sao có thể cho Đế Anh Thy ra ngoài. Đế Bắc Lâm bình tĩnh nói: “Đừng đi, mấy đứa nhỏ thích chơi với em.”
“Không sao, bọn cháu trưởng thành rồi, không thể cứ bám theo mẹ.” Bảo Vỹ nói.