Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1077: Trong nhà không có một bức ảnh



“Tôi… tôi không có ý đó!” Đế Anh Thy mặt đỏ như gấc, không thể không quay mặt đi. Đôi mắt Tư Hải Minh sâu thẳm, động tình ôm cô vào lòng thật chặt, tâm mắt xuyên qua cửa số nhìn những đám mây xa xôi, vành mắt lại đỏ hoe. Anh Thy, anh đã từng cho rằng đây là giấc mơ.

Lúc xuống máy bay, Để Anh Thy bị Tư Hải Minh bế lên.

“Á!” Đế Anh Thy kinh hãi ôm chặt bờ vai của anh: “Anh…”

“Đây là đãi ngộ chuyên dành cho vợ tôi.”

“Ai… Ai là vợ anh chứ… Đế Anh Thy yếu ớt nói.

Lời nói bá đạo của anh ta khiến tim cô đập loạn nhịp, sắc mặt đỏ ửng, cúi đầu xuống, bất lực đặt tay lên ngực anh. Đúng thể, lúc này cô cảm thấy mình thật sự bất lực, mãi mà không thể ngừng đỏ mặt.

Một chiếc Rolls-Royce màu đen đỗ ở cách đó không xa. Đế Anh Thy ngôi lên xe, Tư Hải Minh cùng vào. Chiếc xe rời khỏi sân bay. Trên đường đi, Đế Anh Thy đều kê bên cửa xe tò mò nhìn cảnh tượng ngoài đường phổ, vẻ mặt đáng yêu giống hệt sáu đứa bé lần đầu tiên lên đảo, không hổ là mẹ con ruột.

Thành thị phồn hoa cao cấp, mọi thứ đều chỉnh †ề, phong cách khác hẳn khu vực Đồng Nam Á, khiến Đế Anh Thy xem hoa cả mắt. Tư Hải Minh nhìn chăm chằm gương mặt của Đế Anh Thy, con ngươi lập lòe. Đế Anh Thy đang bị anh ta nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi thì người bên cạnh lại chồm lên, tư thế như cô bị anh đè trên cửa xe.

“Anh…”

“Nếu em thích, có thể vẫn luôn ở lại đây”

Giọng Tư Hải Minh trâm thấp quyến rũ.

Hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm khiến nó đỏ bừng, Đế Anh Thy rụt cổ, người này thật định phải nói như thế sao? Còn lại gần nữa chứ.

“Tư Hải Minh, anh làm thế là lừa bán!”

“Là dụ bắt” Giọng nói khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.

Đế Anh Thy không cho rằng lừa bán với dụ bắt có gì khác nhau. Nhưng đầu cô vẫn ù đi, ngay cả nhịp tim cũng trở nên bất thường. Ông trời ơi, nếu thật sự muốn cho con yêu đương một lần thì đừng có vừa bắt đầu đã cho một người đàn ông mạnh cỡ này! Con sợ mình chịu không nổi đâu!

“Anh… Anh có thể cách xa tôi một chút lúc nói chuyện được không..” Đế Anh Thy vất vả xoay người, đẩy ngực anh ra, mặt đỏ bừng.

“Tại sao lại phải cách xa một chút? Hửm?” Tư Hải Minh lại gần, cúi đầu nhìn cô.

Đế Anh Thy cảm thấy oxy trong xe sắp không đủ dùng.

“Không đủ, tôi muốn cách gần em một chút, gần thêm một chút nữa..” Hơi thở Tư Hải Minh nóng rực, ánh mắt nhiệt tình, cứ như thể sẽ nuốt chứng cô trên xe.

“Anh… Anh coi tôi là mấy cô gái trẻ tuổi không biết gì hết hả? Tôi không phải đâu nhé! Tôi lớn lên ở khu Đông Nam Á xã hội rối loạn cơ mà..” Đế Anh Thy vẫn còn cố gắng chống cự.

“Tôi chỉ biết lúc này đầu óc tôi không tỉnh táo.

Nhưng em đừng lo, tôi sẽ không làm gì em đâu, chỉ muốn đến gần em thôi, đừng kháng cự, được không?” Sống mũi cao của Tư Hải Minh cọ lên mũi cô, môi mỏng lướt qua gò má nóng ran. Đế Anh Thy cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi. Đừng kháng cự ư? Sao có thể chứ! Nhưng trên thực tế, chỉ cần Tư Hải Minh vừa chạm vào, cô đã cảm thấy không còn chút sức lực nào. Thật đáng sợ, bởi vì ánh mắt cùng mấy câu nói bâng quơ của anh mà cô đã mất hết sức chống cự.

Tư Hải Minh cúi đầu rũ mi mắt, trong mắt tràn đầy gương mặt đỏ ửng của Đế Anh Thy, hơi thở dồn dập, vẻ mặt ngây thơ. Đôi mắt anh thay đổi thật nhanh, chấp niệm ăn sâu bén rễ, khát vọng bùng cháy, nhưng đến cuối cùng lại dừng tay. Bởi vì luôn có nỗi đau khắc cốt ghi tâm dạy anh nên áp chế con dã thú trong lòng như thế nào. Cho nên cuối cùng Tư Hải Minh chỉ khẽ hôn lên trán cô, ôm cô vào lòng để bù đắp nơi bị thiếu sót trong ngực mình.

Chiếc xe đỗ lại trước cổng biệt thự Minh Uyển. Vệ sĩ mở cửa, Tư Hải Minh xuống xe, xoay người vươn tay. Đế Anh Thy khẩn trương hỏi: “Hay là tôi ở khách sạn nhé? Cũng không thể mới đến đã ở nhà anh, như vậy không ổn..”

Cô cảm thấy phát triển quá nhanh, cô cũng biết rất ít về Tư Hải Minh. Vừa mới làm quen không lâu mà đã chạy đến nhà người ta, cứ như là nằm mơ vậy.

“Một mình tôi ở đây thôi. Đừng khẩn trương. Tới đây” Tư Hải Minh vươn tay.

Đế Anh Thy nhìn bàn tay trước mặt mình, cắn môi, đặt tay lên bàn tay anh, bị kéo xuống xe. Cô đứng dậy nhìn biệt thự Minh Uyển trước mặt, thầm nghĩ từ nhỏ cô đã lớn lên trong lâu đài, nhưng vẫn kinh hãi vì căn biệt thự từ công trình tới kết cấu đều thuộc loại đứng đầu này. Tư Hải Minh quả nhiên không phải là người thường.

Bào Điển đi tới, nhìn người đứng bên cạnh Tư Hải Minh một chút rồi cung kính cúi đầu: “Ngài Hải Minh đã trở lại. Chào mừng cô Anh Thy đến biệt thự Minh Uyển, tôi là quản gia Bào Điển”

Đế Anh Thy cười: “Chào ông” Xem ra Tư Hải Minh đã chuẩn bị từ trước, bởi vì quản gia này thấy cô cũng không kinh ngạc.

Tư Hải Minh kéo cô vào đại sảnh, tầm mắt nhìn chằm chằm gương mặt cô, không buông tha bất cứ biểu cảm gì, dường như muốn thấy gì đó, nhưng rồi lại không mong muốn…

Đế Anh Thy tò mò nhìn cách cục trong đại sảnh, sau đó phát hiện hình như có gì đó là lạ. Tư Hải Minh vân chú ý tới cô nên nhanh chóng phát hiện, không khỏi căn thẳng, bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, hình như tôi không thấy ảnh chụp của sáu đứa bé thì phải” Đế Anh Thy cười nói: “Chuyện này cũng không có gì là lạ. Dù sao nhà của mỗi người được trang trí theo cách khác nhau” Sạch sẽ không có lấy một bức ảnh, người lớn không có, chẳng lẽ trẻ con cũng không luôn?

“Ảnh của chúng ở trong phòng chúng” Tư Hải Minh nói: “Chờ lần sau chúng ta cùng chụp một bức ảnh gia đình, sau đó đặt ở đây”

Đế Anh Thy đỏ mặt, xoay người nhìn Bào Điển đứng ở cách đó không xa, càng đỏ mặt hơn, vội vàng cúi đầu xuống giả vờ như không nghe thấy gì. Đế Anh Thy trừng Tư Hải Minh: “Ai bảo tôi muốn chụp với anh…”

Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn cô như thể muốn nuốt chửng cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi dẫn em vào phòng xem thử”

“Hả? Phòng á? Phòng của ai? Tôi à?” Đế Anh Thy ngơ ngác bị dắt đi. Tư Hải Minh rũ mi mắt nhìn gương mặt mờ mịt đáng yêu của cô, trái tim rung động vô cùng, vội kéo cô vào thang máy.

Bào Điển nhìn cửa thang máy đóng lại, không nhịn được rơm rớm nước mắt. Cô Anh Thy, đúng là cô, cô còn chưa chết, thật tốt. Thấy cô trở về, sáu đứa bé có mẹ, thế giới của ngài Hải Minh cũng sẽ không sụp đổ đến mức không thể cứu vấn. Cảm ơn ông trời, cảm ơn tất cả vì đã cho cô còn sống.

“Wow, nhà anh còn lắp cả thang máy cơ à?”

Đế Anh Thy kinh ngạc chạm vào vách thang máy.

“Ừ” Trong mắt Tư Hải Minh tràn đầy hình bóng của cô. Kể từ khi Đế Anh Thy xuống xe, anh vấn luôn nắm tay cô, dường như chỉ cần buông tay ra, cô sẽ lập tức chạy trốn.

Cô bước vào căn phòng, rất rộng rãi, phong cách tối tăm mà cao cấp, cực kỳ giống chủ nhân của nó. Chẳng qua nó cũng như đại sảnh, không hề có một bức ảnh nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.