Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1085



Mặt Đế Anh Thy đỏ bừng, quay sang nhìn nơi khác, thấy không có ai mới nhớ ra nơi này đã được bao trọn gói. Cô đỏ mặt há miệng ăn miếng thịt. Thấy cô thẹn thùng, Tư Hải Minh vừa rung động vừa khát vọng, rất muốn vì gái quên bạn.

Nhưng nghĩ tới chuyện trợ lý thật sự bị cướp đi trinh tiết, về sau không gượng dậy nổi, sao còn có thể yểm trợ cho anh?

Suốt bữa tối, Tư Hải Minh đều lo hầu hạ Đế Anh Thy, gắp đồ ăn, cắt thịt, rót đồ uống cho cô, đôi mắt chưa từng rời khỏi gương mặt cô, cứ như thể chỉ cần nhìn Đế Anh Thy cũng no bụng rồi.

“Anh không ăn à?” Đế Anh Thy bị nhìn đến mức mặt nóng ran.

“Tôi đút cho em, em không đút cho tôi à?” Tư Hải Minh hỏi.

“Anh…” Đế Anh Thy không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu này, lập tức đỏ mặt.

“Hửm?” Tư Hải Minh chờ đợi.

Đế Anh Thy kìm nén nhịp tim mất quy luật, xiên một miếng thịt đưa qua, nhìn Tư Hải Minh ăn miếng thịt đỏ, cô đang định rút tay lại thì ngay sau đó, cổ tay bị nắm chặt, khiến cô kinh ngạc.

Cô ngước mắt lên, bóng đen nhổm dậy bao phủ gương mặt cô, đôi môi bị cướp đoạt, Đế Anh Thy kinh hãi mở to mắt, nín thở. Tư Hải Minh chiếm lấy đôi môi cô, dây dưa hô hấp, si mê càn rỡ hôn môi.

Mà anh chưa bao giờ chỉ hôn một chút rồi ngừng, mỗi nụ hôn đều tràn ngập khát vọng, cách bàn ăn cũng không thể ngăn cản tâm tư muốn chiếm hữu cô.

Để Anh Thy bị hôn đến mức choáng váng mới được buông tha, hơi thở dồn dập, con ngươi đầy hơi nước, khuôn mặt đỏ bừng, đầu óc rối bời. Tư Hải Minh vẫn còn nắm tay cô, bàn tay thô ráp vuốt ve làn da mịn màng của cô, tê dại như dòng diện.

Đế Anh Thy hoàn hồn, rụt tay lại cúi đầu giấu vẻ ngượng ngùng: “Đang ăn cơm mà, anh đừng hở tí là hôn như thế…”

“Tôi hôn vợ tôi, có gì không thể? Cho dù tôi làm chuyện càng quá đáng ở đây thì cũng không ai dám nói gì.” Tư Hải Minh bá đạo nói.

“Đây… Đây là nhà hàng…” Đế Anh Thy nói lí nhí. Nhưng vì mất trí nhớ nên cô không biết thú tính trong lòng Tư Hải Minh, chỉ cần anh muốn thì không có gì anh không thể làm, nhà hàng bên ngoài sẽ chỉ khiến ma quỷ trong lòng anh càng điên cuồng.

Tư Hải Minh liếm môi, ánh mắt nhìn Đến Anh Thy rất nguy hiểm, chỉ muốn hung ác ức hiếp cô, khiến cô chảy nước mắt. Mới nghĩ như vậy mà máu trong người anh đã không bình tĩnh được.

“Tôi… Tôi no rồi, không ăn…” Đế Anh Thy cảm thấy mình cứ bị nhìn như thế thì sẽ thiêu cháu, bèn đứng dậy chạy ra ngoài. Cô che mặt, muốn hồi phục nhiệt độ lại bình thường, chẳng qua còn chưa bình phục thì đã thấy Tư Hải Minh đi ra, cô vội thả tay xuống, giả vờ như không có chuyện gì.

“Chúng ta nên về đúng không?” Đế Anh Thy thầm nghĩ chắc chắn anh hai đang tức giận. Anh hai mà giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cô cảm thấy vẫn nên về sớm thì tốt hơn.

“Ừ” Tư Hải Minh kéo tay cô, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, thật sự muốn nắm tay cô mọi lúc mọi nơi.

Để Anh Thy lần đầu tiên yêu đương khó có thể chống lại, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tư Hải Minh. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Đế Anh Thy ngồi bên cửa xe, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Ở trong thùng xe kín kẽ với Tư Hải Minh thật sự không thoải mái, không làm gì mà vẫ đỏ mặt. Ở nơi như nhà hàng mà hở cái là hôn cô, có phải ở trên xe sẽ càng quá đáng không…

Cô không dám nghĩ nữa, chỉ cần suy nghĩ sẽ cảm thấy ngượng ngùng. Bởi vì cho dù cô đang nhìn ra ngoài cửa xe, bàn tay vẫn bị Tư Hải Minh nắm lấy. Tại sao anh ta cứ kéo tay cô?

Nhịp tim của cô không thể bình thường lại được… Ngay khi nội tâm của Đế Anh Thy đang yếu ớt kháng nghị thì thấy tình hình giao thông bên ngoài là lạ.

“Bây giờ còn chưa khuya mà? Sao trên đường không có ai? Thậm chí cả xe cũng không thấy.”

“Em muốn xuống dưới xem không?” Tư Hải Minh hỏi.

Để Anh Thy quay đầu, bóng đen bao trùm khiến cô ngừng thở. Tư Hải Minh cọ lên miệng cô, nói: “Nhìn xem có phải chỉ có xe của chúng ta hay không.”

Để Anh Thy đỏ mặt, sóng mắt rung động. Người này thật sự rất thích hôn cô..

Trong quán bar, Chương Vĩ thường xuyên xem đồng hồ, quả thực là qua một giây bằng một năm! Đã hai phút trôi qua, chắc ngài Hải Minh cũng sắp tới rồi. Hai nam yêu tinh bên cạnh anh ta còn đang chờ kia kìa! Chương Vĩ không dám uống rượu, ai biết uống say có thể xảy ra chuyện gì hay không?

Anh ta chỉ rót rượu cho Đế Hạo Thiên.

Thấy Đế Hạo Thiên nâng ly uống cạn, anh ta lại vội vàng rót tiếp. Có lẽ là biết ngài Hải Minh sắp tưới cứu mình nên anh ta nói chuyện cũng vững vàng hơn: “Cậu hai, thực ra anh không cần lo lắng đâu, ngài Hải Minh sẽ không làm gì cô Anh Thy, cùng lắm là dẫn cô ấy ra ngoài ăn một bữa cơm, đi dạo phố. Ngài ấy sẽ khống chế bản thân.”

“Cậu còn biết rất nhiều nhỉ.” Đế Hạo Thiên lạnh nhạt nói, trong lòng cười lạnh. Khống chế ư? Anh vừa tới biệt thự Minh Uyển đã gặp cảnh tượng đó, thật sự không biết trợ lý này lấy tự tin ở đâu ra.

“Bởi vì ba năm qua, ngài Hải Minh sống rất vất vả.” Chương Vĩ nói thật.

“Em gái tôi ở bên cạnh anh ta mà sung sướng lắm sao?” Đế Hạo Thiên hỏi: “Tôi cho anh ta sống sót đã là sự lương thiện lớn nhất của nhà họ Đế, đừng có được nước lấn tới!”

“Tôi biết tôi biết.” Chương Vĩ sởn tóc gáy: “Nhưng tôi cho rằng… Tình cảm của hai người tự giải quyết thì mới có kết cục hoàn hảo. Người khác không thể chen chân vào…”

“Ý cậu là tôi nhúng mũi vào chuyện người khác?”

“Không phải không phải, tôi không có ý đó!” Chương Vĩ cảm thấy mình nói gì cũng sai.

“Tư Hải Minh đang làm trò vô ích! Cho dù Anh Thy nhà tôi ngây thơ muốn gả cho cậu ta, nhưng chỉ cần ba anh trai của cô ấy không đồng ý thì đều vô ích! Biết chưa?”

“Cho nên cậu hai đừng lo lắng. Ngài Hải Minh vất vả lắm mới tìm được cô Anh Thy, sẽ chỉ càng yêu thương trân trọng cô ấy hơn mà thôi.” “Ai thèm!”

Chương Vĩ bị chặn họng, nhất thời không nói nên lời. Anh ta có thể hiểu được tâm trạng của người nhà họ Đế. Lúc trước Đào Anh Thy bị ngài Hải Minh đối xử như vậy, anh ta đều biết rõ từ đầu tới cuối! Nếu ngài Hải Minh không có thủ đoạn thì sẽ không thể tiếp cận em gái của ba ông trùm nhà họ Đế.

Đế Hạo Thiên giơ cổ tay xem đồng hồ: “Thân là trợ lý của Tư Hải Minh, chắc tửu lượng của cậu không thấp đâu nhỉ? Uống rượu đi.”

Chương Vĩ kinh hãi, vội xem đồng hồ: “Cậu hai, còn năm phút mà.” “Cho nên lúc uống rượu, cậu hãy cầu nguyện cậu ta sẽ xuất hiện trong vòng năm phút đi.” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Chương Vĩ kiên trì cầm ly rượu, Để Hạo Thiên lại yêu cầu: “Uống cả chai!”

Chương Vĩ đành phải đặt ly rượu xuống, cầm cả chai rượu uống cạn chai. “Lấy thêm một chai cho tôi!” Đế Hạo Thiên ra lệnh. Chương Vĩ nhìn thời gian dần dần trôi qua, lòng nóng như lửa đốt. Đúng thế, trước kia anh ta uống rượu không sợ say, bởi vì cùng lắm ngủ dậy trên giường của phụ nữ thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.