Để Anh Thy đứng dậy: “Ra ngoài đi. Tư Hải Minh nói sẽ kêu người đưa máy tính tới.”
Bào Điển nhìn Để Anh Thy và Đế Hạo Thiên rời khỏi thư phòng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Không thể đụng vào máy tính… Lúc này ông mới phản ứng lại. Làm sao bây giờ? Nghĩ tới sự đáng sợ của Tư Hải Minh, chân Bào Điển như mềm nhũn.
Trong vòng nửa tiếng, một chiếc máy tính mới đã được đưa tới, Chương Vĩ thân mang nó tới. “Cảm ơn anh.” Đế Anh Thy lễ phép nói.
“Cô đừng khách sáo.” Chương Vĩ quan sát biểu cảm của Đế Anh Thy, không phát hiện có gì khác thường, nhưng nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh lúc đó, liên tưởng tới chuyện đưa máy tính, anh ta cũng đoán được mang máng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu bị Đế Anh Thy phát hiện thứ chứa trong máy tính thì nên giải thích như thế nào? Đế Anh Thy sẽ nghĩ như thế nào? Ngay từ ban đầu Chương Vĩ đã biết Tư Hải Minh sợ Để Anh Thy khôi phục trí nhớ, thật sự rất sợ hãi…
Tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình,
Chương Vĩ hoàn hồn, bình tĩnh lại rồi gật đầu với Đế Hạo Thiên: “Nếu không còn gì cần thì tôi xin phép về tập đoàn Vương Tân.” Nói xong, anh ta rời đi.
Đế Anh Thy hơi ngẩn người nhìn theo hướng Chương Vĩ rời đi, sau cúi đầu mở máy tính, liên kết với di động, gọi video cho anh cả anh ba.
Video nhanh chóng kết hôn, trên màn hình xuất hiện anh cả lạnh lùng cùng anh ba có khí chất quý tộc.
“Anh Thy, anh đang chơi với bọn nhỏ…” giọng nói của Đế Bắc Lâm nhanh chóng bị sáu đứa bé bao phủ.
Đế Anh Thy biết ngay video có lợi cho mình. Có sáu đứa bé làm ầm ĩ, đối phó với anh cả sẽ không còn đáng sợ nữa. “Mẹ, mẹ đang ở chỗ ba hả?” Bảo Vỹ hỏi trước. Đế
Anh Thy cười gượng, đây đúng là câu hỏi toi mạng, cô không dám trả lời. Mình lén lút rời khỏi đảo Trân Châu, còn chạy đi với một người đàn ông khác, chính cô cũng cảm thấy màn hình máy tính bị đóng băng, sẽ vỡ bất cứ lúc nào. May mà có anh hai ở bên nên cô không quá khẩn trương
. “Mẹ chơi… Chơi vui vẻ…” Bảo My ngấn lệ nói: “Bọn con… bọn con sẽ ngoan…”
“Đúng, mẹ chơi bao lâu cũng được!” Bảo Long nói.
“Mẹ sẽ cùng ba tới thăm bọn con sao?” Bảo Hân hỏi.
Bảo An mong chờ nhìn cô. “Mẹ, ba đi đâu rồi?”
Bảo Nam. “À, ba đi công ty.” Đế Anh Thy đáp.
“Sao ba không dẫn mẹ cùng đi công ty?” Bảo Nam hung dữ.
Đế Anh Thy chảy mồ hôi, tại sao lại dẫn mẹ đi cùng?”
“Mẹ chờ con về, con chơi với mẹ!” Bảo Nam là cậu bé ấm áp bá đạo.
“Ha ha, được rồi.” Đế Anh Thy thẩm nghĩ, chắc mẹ sẽ không ở đây lâu đâu. Cô khẩn trương nhìn anh cả vẫn chưa nói tiếng nào. Đế Bắc Lâm vất vả lắm mới thò đầu ra từ sáu đứa bé: “Anh Thy, khi nào em về? Anh ba rất nhớ em.”
Đế Anh Thy nhìn gương mặt nằm giữa bọn trẻ, tỏ vẻ nghi ngờ, anh có chắc không? “Mẹ sẽ không về, mẹ muốn ở lại với ba.” Bảo Hân vội ôm cổ Đế Bắc Lâm làm nũng.
“Được rồi được rồi, không về không về.” Đế Bắc Lâm ôm Bảo Hân ngồi lên đùi mình, hôn lên má cô bé. Đế Anh Thy cạn lời. Cô cảm thấy mấy đứa bé kêu các anh làm gì thì chắc các anh sẽ đồng ý mà không cần suy nghĩ. Chung quy tới bây giờ, cô còn chưa thấy các anh nói một chữ “Không”.
Đế Anh Thy chột dạ nhìn anh cả: “Anh cả, mấy ngày nữa em sẽ về”
“Hết rồi?”
“Ừm… Xin lỗi anh cả, em… em không nên tự tiện rời khỏi đảo Trân Châu…”
Đế Anh Thy cắn môi cúi đầu, ra vẻ đáng thương. “Mẹ.. Mẹ bị cậu mång..” Bảo My bật khóc.
Đế Hạo Thiên không vui: “Đế Hoàng Minh, anh nói chuyện chú ý một chút! Bé con đừng khóc, chờ cậu về sẽ đánh cậu cả giúp cháu!”
“Cháu muốn đặt bom đảo Trân Châu!” Bảo Nam.
“Được được được, chúng ta cùng đặt bom.” Đế
Hạo Thiên.
Đế Bắc Lâm:
Đế Hoàng Minh:
Để Anh Thy: “.” “Bảo Nam, cháu còn nhớ cách lắp ráp súng không?” Đế Hạo Thiên hỏi. “Còn! Cháu rất giỏi!” Bảo Nam nói. “Bảo Nam thật giỏi, lớn lên phải bảo vệ mẹ nhé.”
Đế Hạo Thiên nói. “Dạ!” Bảo Nam gật đầu, vẻ mặt kiên định.
Có sáu đứa bé líu ríu che chở mẹ, cuối cùng anh cả chỉ nói một câu “Chơi vui vẻ một chút”, chuyện cô lén trốn khỏi đảo Trân Châu với Tư Hải Minh cứ thế bị qua loa cho xong. Đế Anh Thy rất mới lạ, sáu đứa bé lại trên đảo lâu như vậy mà chưa nói muốn về nhà à? Cũng không hỏi khi nào tới đón chúng? Chơi quên trời quên đất rồi chứ gì? Nhưng cô thấy Tư Hải Minh cũng không có ý định đón bọn trẻ về nhà, cả ngày chỉ biết làm trò xấu với cô… Vừa nghĩ tới Tư Hải Minh, trong lòng cô lại ngọt ngào.
Chương Vĩ trở về tập đoàn Vương Tân, đi vào văn phòng quyền uy nhất báo cáo. “Cô Anh Thy thoạt nhìn không có gì khác thường.
Tư Hải Minh chờ đợi thật lâu, nghe thấy Chương Vĩ nói vậy, nhưng trong lòng anh vẫn bị đè nén khiến gương mặt càng thêm lạnh lùng khó gần, khí thế mãnh liệt.
Một Hào ăn cơm no nhảy lên sofa. “Mẹ mau nhìn kìa, đằng sau có con chó!” Bảo Nam tinh mắt phát hiện. “Trång!” “Tròn!” “Nhỏ quá…” “Đáng yêu quá!” “Ù”
Đế Anh Thy cười ôm Một Hào vào lòng, đưa đến trước màn hình: “Biết tên nó không?” “Không biết. Nó tên gì vậy mẹ?” Bảo Vỹ sờ lên màn hình, muốn vuốt ve con chó.
Đế Anh Thy hơi cứng đờ, nhưng đối mặt với bọn nhỏ vẫn giữ tâm trạng tốt: “Tên là Một Hào, là một con chihuahua.” “Một Hào!” sáu đứa bé gọi tên con cún. Một Hào vui vẻ vẫy đuôi.
Cô gọi video suốt buổi sáng, sau đó tới giờ ăn trưa. Ăn trưa xong, Để Anh Thy không thấy chihuahua, không biết nó chạy đi đâu rồi. Bào Điển giúp cô tìm kiếm chung quanh biệt thự Minh Uyển.
“Một Hào?” Bào Điển kêu to. ”
Một Hào, mày ở đâu?” Đế Anh Thy tìm trong lùm cây.
“Gâu!” Một Hào chui ra từ lùm cây, ngẩng đầu đuôi ngoáy tít nhìn Đế Anh Thy. “Thì ra mày ở đây.” Đế Anh Thy cười bế nó lên: “Chẳng lẽ mày chơi trốn tìm với tao?”
Một Hào vui vẻ liếm mặt Đế Anh Thy, khiến cô bị nhột cười khanh khách. Lúc trở về, Đế Anh Thy nhìn phong cảnh nơi xa, bỗng nói với Bào Điển: “Có một chuyện tôi rất tò mò…”
“Cô Anh Thy cứ nói.”
“Hình như trong biệt thự Minh Uyển không có đồ vật nào của mẹ bọn trẻ. Tại sao lại như thế?”