Tư Hải Minh nhíu mày. Để Anh Thy cúi đầu giả vờ như không nghe thấy. Cô cảm thấy lúc này mình nói đỡ cho ai cũng không phải là chuyện tốt…
Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn Tư Hải Minh, tối nay tôi cứ ngủ ở đây đấy, để xem cậu sẽ làm sao!
Cậu đừng cho rằng tôi không biết cậu trèo qua ban công!
Đúng là Tư Hải Minh không thể làm gì Đế Hạo Thiên. Anh không thể vô lễ với anh trai của Đế Anh Thy ngay trước mặt cô. Anh rút điện thoại ra, xoay người: “Tôi gọi điện cho bọn nhỏ”
Đế Hạo Thiên vẻ mặt sắc bén, thân thể căng cứng. Thây Tư Hải Minh ra ngoài, anh cũng đứng dậy: “Anh Thy ngủ trước đi, anh hai còn có chút việc.” Nói xong, anh ta lập tức đi ra ngoài, đóng sâm cửa lại.
Di động vừa đặt lên bên tai thì đã bị người đằng sau xông lên giật mất. Tư Hải Minh bình tĩnh nhìn Đinh Hạo Trân: “Anh có gì muốn chỉ bảo?”
“Tại sao cậu lại gọi điện thoại cho chúng?” Đế Hạo Thiên cảnh giác.
“Ba gọi điện thoại cho con trai con gái thì có vấn đề gì?”
“Thực ra tôi không cần phải lo. Cậu không có cách nào liên lạc với bọn trẻ được đâu”
Tư Hải Minh vẫn bình tĩnh: “Tôi có thể đưa chúng đi thì có thể liên lạc với chúng”
Sắc mặt Đế Hạo Thiên càng khó coi. Tư Hải Minh tâm tư sâu đậm, là một kẻ nham hiểm vô liêm sỉ. Anh đã từng xem đồng hồ đeo trên tay bọn nhỏ, có chức năng định vị.
Nhưng khi đó anh chỉ kiểm tra Bảo My, Bảo Hân và Bảo Nam, không kiểm tra những đứa khác. Kiểu dáng của đồng hồ đều như nhau, sáu đứa trẻ không thể đeo sáu chiếc đồng hồ có chức năng khác nhau. Chẳng lẽ một chiếc trong số đó có khả năng liên lạc?
Nghĩ tới chuyện Tư Hải Minh gọi điện thoại cho sáu đứa bé, Đế Hạo Thiên không còn bình tĩnh được như trước. Anh kìm nén cơn giận, ánh mắt sắc bén: “Cậu muốn làm gì?”
“Không được ngủ phòng của cô ấy. Trước khi vào phòng phải gõ cửa” Đây là quy củ của Tư Hải Minh.
Đế Hạo Thiên cười lạnh: “Cậu biết lúc cậu không có mặt, ở trên đảo Trân Châu, ba người anh có thể tùy ý vào phòng cô ấy, bế cô ấy rời giường, đút cơm cho cô ấy, cắt móng tay cho cô ấy… còn nhiều thứ khác nữa. Nếu cậu muốn biết thì tôi có thể ngồi xuống kể cho cậu mấy ngày mấy đêm”
Nói xong, anh xoay người rời đi, trở về phòng mình, đóng sầm cửa thể hiện sự phẫn nộ và đắc ý của mình.
Sắc mặt Tư Hải Minh cực kỳ hung ác, hai tay siết chặt. Chờ khi nào anh chiếm được Anh Thy, anh sẽ từ từ tính sổ với ba tên đó.
Trong phòng, buổi tối Đế Anh Thy ngủ một mình, trước khi ngủ còn thường xuyên nhìn ra ban công. Anh hai cô lại không ngủ ở ngoài phòng, không biết đã xảy ra chuyện gì với Tư Hải Minh, không ngờ anh hai lại thỏa hiệp, Tư Hải Minh cũng không tới phòng cô.
Chẳng lẽ hai người đã thương lượng xong rồi? Chẳng qua cô nghĩ là có lợi với cô, không thì cô sẽ không thể bình tĩnh lại, lúc nào cũng phải thừa nhận cảm giác bị xâm lược.
Hôm sau, buổi sáng Tư Hải Minh không đi công ty. Có Đế Hạo Thiên ở đây, cho dù không được ăn không được gặp, Tư Hải Minh chỉ cần thấy Đế Anh Thy cũng đủ rồi, rảnh rỗi cứ nhìn cô chằm chằm, đôi mắt tràn đầy hình bóng của cô.
Đế Hạo Thiên phát hiện, lập tức kéo Đế Anh Thy rời đi. Tóm lại sau khi nghe Tư Hải Minh yêu cầu hồi tối qua, Đế Hạo Thiên càng theo dõi sít sao hơn, gần như như hình với bóng. Anh tức giận đến mức muốn móc mắt Tư Hải Minh. Đúng vậy, anh đang trả lại mối thù đêm qua không được ngủ trong phòng em gái.
Buổi trưa Tư Hải Minh cùng ăn cơm với Đế Anh Thy, vẫn chưa rời đi.
“Cậu còn không đi làm đi? Muốn ở nhà cả ngày hả?” Đế Hạo Thiên xua đuổi.
Đế Anh Thy nhìn hai người. Anh hai, đây là nhà của Tư Hải Minh chứ không phải là đảo Trân Châu đâu! Tư Hải Minh đứng dậy nhìn Đế Anh Thy, nói: “Tôi sẽ về sớm”
Đế Anh Thy đỏ mặt: “À… Vâng”
Tư Hải Minh rời khỏi phòng khách, không lâu sau tiếng động cơ xe hơi vang lên, càng ngày càng đi xa, mãi tới khi không nghe thấy. Đế Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng rời đi, lúc này mới đứng dậy.
“Anh hai, anh đi đâu vậy?” Đế Anh Thy hỏi.
“Vệ sinh”
Đế Anh Thy cảm thấy thật khó tin, bây giờ mới nhớ ra hình từ khi ngủ dậy, anh hai vẫn nhìn cô chằm chằm, chưa từng đi vệ sinh lần nào. Cho nên anh ấy vẫn nhịn tới bây giờ chỉ vì canh chừng Tư Hải Minh thôi ư? Anh hai, đúng là vất vả cho anh. Đế Anh Thy bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi tìm Một Hào.
Bào Điển tiến vào, nói: “Một Hào ở bên ngoài.”
Đế Anh Thy bèn ra ngoài tìm, đến lùm cây mà lúc trước Một Hào thích nấp nhất. Còn chưa đến gần thì eo cô đã bị ôm lấy, bị kéo ra sau. Đế Anh Thy kinh hãi hét lên, còn tưởng là kẻ nào muốn gây rối, nhưng khi bị kéo vào lông ngực săn chắc, cảm giác quen thuộc khiến cô ngừng giấy dụa.
Cô ngước mặt đối diện với đôi mắt đen sâu không thấy đáy, khiếp sợ nhìn anh: “Anh… Anh không đi sao?”
“Tôi không ngồi lên xe” Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô.
Đế Anh Thy mới hiểu, tiếng xe hơi rời đi là thật, nhưng Tư Hải Minh không lên xe, thừa dịp anh hai thả lỏng cảnh giác mà chui ra. Người đàn ông này… thật xấu xa…
“Anh… Anh có chuyện muốn nói với tôi à?”
Ánh mắt Đế Anh Thy né tránh, bị anh ôm một cách bá đạo, nhịp tim đập như trống trận.
“Tôi không muốn đi làm”
“Hả? Tại sao…” Đế Anh Thy đỏ mặt hỏi. Thực ra không cần Tư Hải Minh trả lời, cô cũng biết.
“Ưm..” Đế Anh Thy run lẩy bẩy, khẩn trương ôm cánh tay anh. Tiếng hít thở nặng nhọc cùng tiếng nuốt của Tư Hải Minh khiến chân cô mềm nhũn, không thể đứng thẳng. Tư Hải Minh càng hôn càng sâu, ôm gáy cô hôn thật chặt, đáng sợ như muốn nuốt chửng Đế Anh Thy. Khi buông ra, Đế Anh Thy há mồm thở dốc, ánh mắt nhòe đi, suýt nữa mất mạng.
Tư Hải Minh ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, giọng nói khàn khàn tràn đầy khát vọng: “Anh Thy, em thật ngọt…”
Đế Anh Thy nhắm mắt, gương mặt đỏ bừng, khóe mắt ướt lệ, năm trong lòng anh thở hổn hển.
Vất vả lắm mới bình tĩnh lại, cô giãy dụa tránh thoát khỏi lòng anh: “Anh… anh mau đi làm đi, bị anh hai phát hiện thì không được đâu…”
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ của cô: “Ừ, đừng quên mang di động”
“Biết rồi..” Đế Anh Thy không dám ngẩng đầu lên.
Tư Hải Minh xoay người rời đi. Anh phải mau chóng rời đi, nếu không anh sợ mình sẽ không nhịn được liều lĩnh dẫn cô bỏ trốn.
Bào Điển nhìn Tư Hải Minh lên xe. Không phải là chiếc Rolls-Royce quen thuộc mà là một chiếc khác. Rolls-Royce chỉ dùng để che mắt người khác. Tâm tư của Tư Hải Minh thật đáng sợ!
Bào Điển đi tới, ôm Một Hào: “Cô Anh Thy, đã tìm được Một Hào”
Đế Anh Thy tiếp nhận chihuahua: “Cảm ơn ông” Cô thầm nghĩ, hai chủ tớ nhà này phối hợp thật ăn ý, gì mà Một Hào ở bên ngoài chứ? Tạo cơ hội cho Tư Hải Minh thì có.
Đế Anh Thy về phòng. Vừa vào phòng đã nghe tiếng di động vang lên.