“Để em đi xem một chút.” Đế Hạo Thiên muốn đứng dậy.
“Ngồi xuống.” Đế Hoàng Minh nói.
Cái mông của Đế Hạo Thiên lại xuống, nhìn anh cả và em ba của mình: “Tình hình thế nào?”
“Anh hai đừng nghĩ lung tung, Anh Thy không có tâm tư đó.” Đế Bắc Lâm nói: “Anh Thy có tình cảm sâu đậm với Hành Chi như vậy, sẽ không bị Tư Hải Minh lừa chạy đâu. Cho dù bây giờ không có Tư Hải Minh, khi đứng trước mặt Hành Chi cũng không có tình cảm yêu đương nam nữ, để nó và Hành Chi trở lại quan hệ bạn bè trước kia không phải tốt sao?”
“Gần đây anh bận gì rồi?” Đế Anh Thy nhìn kệ trưng bày rượu, hỏi.
“Anh còn có thể làm gì, chưng cất rượu, đi dạo xung quanh.
“Chuyển tới chỗ nào thế? Có phải anh lén lút đi chơi trò vui sau lưng em đúng không?” Để Anh Thy vội hỏi.
Tần Hành Chi khẽ cười: “Không có, có trò vui sao lại không dẫn em đi chứ? Dù sao đi tới đi lưu cũng chỉ ở quanh Đông Nam Á.”
“Hành Chi, anh và cô hai nhà họ Kiều thật sự không có hi vọng gì à? Không định kết hôn thật à?” Đế Anh Thy hỏi.
Thật ra cô còn không rõ vì sao Tần Hành Chi lại có tâm tư trước sau mâu thuẫn đến vậy. “Đều đã hủy bỏ rồi.” Tần Hành Chi không quan tâm nói.
Để Anh Thy dựa vào bàn, có hơi cúi đầu, nhìn Một Hào chạy quanh trên đất, dường như cảm thấy nơi này rất mới lạ.
Cô nghĩ, có vẻ như cô và Tần Hành Chi giống nhau, đều công dã tràng rồi.
Tư Hải Minh xem như mối tình đầu của mình nhỉ? Người đầu tiên mình động lòng đi? Chắc vậy… bọn họ cùng chung chăn gối, bọn họ hôn, cô bị anh hôn khắp cơ thể…
Tần Hành Chi nhìn Đế Anh Thy bên cạnh, anh luôn cảm thấy Để Anh Thy không giống trước kia, mặc dù cái gì cô cũng nói với mình, nhưng vẫn có cảm giác không đúng lắm…
Càng ngày càng xa cách với anh… Là vì sao? Vì người đàn ông kia à?
Nhưng chính cô cũng nói, sẽ không liên hệ lại. Như thế, anh cũng yên tâm một chút, lại đưa cô đi chơi giống như trước đây, nếu như có thể anh còn muốn nhiều hơn…
Nhưng mà, Tần Hành Chi nghĩ đến ba người anh, trái tim lại trùng xuống.
Nếu thật sự biểu lộ ra nỗi lòng, liệu họ có bắt anh đi cưới những người phụ nữ khác không? Không có cô hai nhà họ Kiều thì vẫn sẽ còn có những cô gái khác, anh không làm được, không thể cùng với một người mình không yêu kết hôn được, cuộc sống sẽ trở nên u ám, đau đến không muốn sống…
“Hành Chi?”
Bên tai truyền đến âm thanh, Tần Hành Chi hoàn hồn, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp: “Sao thế?”
“Sao cái gì? Anh đứng ngốc gì vậy? Có cầm rượu hay chưa?” Đế Anh Thy hỏi: “Các anh chờ không kịp rồi.”
“Lập tức ra đây.” Tần Hành Chi nhanh chóng lấy rượu.
“Cần em giúp không?”
“Đi sau anh là được.” Tần Hành Chi cầm rượu đi ra ngoài.
“Cái gì mà đi sau anh là được? Anh đang nói với trẻ con đấy à?” Đế Anh Thy đi cùng phía sau, quay đầu nhìn Một Hào đang ngốc ngốc chạy quanh: “Một Hào, đi thôi!”
Một Hào quay lại, thấy chủ nhân đi, vội vàng vung bốn chân nhỏ vui sướng chạy theo. “Ngày còn bé em vẫn thích đi theo anh như thế mà.” Tần Hành Chi nói.
“Em không nhớ rõ như vậy.” Đế Anh Thy tranh với anh.
“Có không nhớ thì vẫn là sự thật.” Tân Hành Chi cười nhìn cô.
Trở lại nhà chính, Tần Huy đã tới, ngồi chung với ba anh em.
“Chú Tần.” Đế Anh Thy chào hỏi.
“Lâu rồi không gặp Anh Thy.” Tần Huy cười, gương mặt hiền lành.
“Đúng vậy, lâu rồi không tới, cho nên các anh của cháu cũng kéo tới.” Để Anh Thy ngồi xuống bên người Đế Bắc Lâm, kéo cánh tay anh ta, tinh nghịch nói: “Không đúng, là các anh muốn đến thăm thầy, cho nên mới theo cháu tới, không bỏ rơi được.”
Ba người anh cưng chiều nhìn cô. “Ha ha, đều tốt, đều tốt.” Tần Huy cười ha hả: “Cháu là bảo bối của các anh, có các anh cùng theo giúp thì còn gì bằng!”
“Hành Chi cũng có thể mà!” Đế Anh Thy cười nói. Cũng có thể? Trừ anh trai ra, không có người
Đế Hoàng Minh ăn một hũ giấm!
Đế Hạo Thiên ăn một hũ giấm!
Đế Bắc Lâm cũng ăn một hũ giấm! ngoài!
Đế Anh Thy cảm giác mình nói sai, cho nên bầu không khí có chút khác lạ.
Khí thế của ba người đồng loạt áp xuống, đây cũng không phải trò đùa!
Tân Huy cười làm dịu bầu không khí: “Hành Chi làm việc nóng nảy, có thể cái gì chứ, đến bây giờ còn chưa kết hôn, bác lo muốn chết rồi.”
Chủ đề câu chuyện liền rời đi.
Thai sinh ba đều tâm linh tương thông, tự động che giấu đi tâm tư kín đáo của mình. “Ba lại muốn thúc cười đấy à?” Tần Hành Chi rót rượu cho ba anh trai, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Sao? Con không muốn thì con tự kết hôn, còn đến lượt ba thúc à? Con tưởng là ba thích thúc lắm à?” Tần Huy tức giận nói.
“Hành Chi, em thích kiểu nào? Anh hai tìm cho em.” Đế Hạo Thiên nói.
Để Bắc Lâm đùa nghịch ngón tay trắng nõn của Để Anh Thy: “Bọn anh đều ở đây rồi, nói nghe một chút.”
“Kết hôn cũng được.” Thần Hành Chi nói: “Điều kiện tiên quyết là ba anh kết hôn trước, em sau, cô nào cũng được.”
“Anh thấy em có phải ngứa đòn rồi không?” Chân dài của Đế Hạo Thiên muốn đạp tới.
Tân Hành Chi đã sớm chuẩn bị kỹ càng, né xa: “Em vốn nói lời thật lòng mà, các anh không kết hôn, chẳng lẽ còn định cô độc suốt quãng đời còn lại à?”
“Đúng thế đấy thì sao, em cũng muốn ở chung à?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Muốn.” Tần Hành Chi đáp.
“…” Đế Anh Thy. “Chúng ta đều là đàn ông, vì sao các anh độc thân hết đời được còn em thì không?” Lá gan của Tần
Hành Chi càng lúc càng lớn.
“Đứa nhỏ này, có phải thèm đòn không?” Tân Huy tức giận trừng mắt.
“Muốn biết vì sao không?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Bởi vì bọn anh có một em gái, em thì không.” Đế Bắc Lâm cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn Đế Anh Thy bên cạnh. “Vậy các anh phải trách ba mẹ em, vì sao không sinh cho em một đứa em gái.” Tần Hành Chi thuận theo nói.
Ở đây không ai đếm xỉa tới “tài ăn nói” của anh ta.
Để Anh Thy nói: “Cháu cảm thấy Hành Chi nói không sai, chú Huy, loại chuyện như hôn nhân này phải tùy duyên, nếu không sau này Hành Chi không hạnh phúc, chúng ta cũng không vui, đúng không? Còn có anh cả, anh hai, anh ba, chính các anh còn không kết hôn thì dựa vào cái gì mà bắt Hành Chi kết hôn? Còn ép cưới!”
“Anh Thy, oan cho các anh quá, các anh đâu có ý ép nó cưới.” Đế Bắc Lâm tủi thân nói.
“Anh Thy lại giúp Hành Chi mắng anh.” Đế Hạ Thiên nói.
Đế Anh Thy kinh ngạc, nghiêm trọng vậy sao? Đây là có ý mắng à? Chỉ là giảng đạo lý thôi mà.
Lại nhìn mặt anh trai, lạnh như băng, dường như cô đã nói lời không nên nói vậy.
Đế Anh Thy cảm thấy nơi thị phi thì nên nhanh chóng chuồn, sau đó nhận được ánh mắt của Tần Huy, vội vàng đứng lên: “Em đi hái nho ăn!”
Nói xong liền đứng dậy xách váy chạy. Một Hào như cái đuôi nhỏ cũng chạy theo phía sau.
Tần Hành Chi nói: “Con đi xem một chút.” Tần Huy bất đắc dĩ lắc đầu: “Con lớn rồi, không quản được…”
Đế Hoàng Minh lên tiếng: “Thầy đi theo cậu ấy đi!” Đây rõ ràng là thở phào một hơi.
Mà trái tim của Tân Huy cũng rơi xuống, ông cố ý nhắc tới chuyện kết hôn, không có cách nào trực tiếp mở lời, chỉ có thể dùng phương thức này.