Sáu đứa trẻ rời đi, họ không nhắc đến chuyện đó, Để Anh Thy cũng vậy, Đế Hoàng Minh sẽ không nói sự thật tàn nhân với lũ trẻ: “ừ”“
“Cháu biết, mẹ nhất định sẽ nhớ chúng cháu!” Bảo Vỹ vui vẻ nói.
“Hai bác kia có đến gặp chúng cháu không ạ?” Bảo Long hỏi.
“Có phải do cháu không gọi cho bác không ạ?” Bảo Nam hỏi.
“Cháu cũng không có…” Bảo My có chút sốt ruột, nước mắt đảo quanh.
“Nhưng mà cháu có gọi mà bác vẫn không tới!” Bảo Hân lau miệng, đúng là gương mặt thu nhỏ của Để Anh Thy, gân như giống cô như đúc.
Vẻ mặt Đế Hoàng Minh không khỏi hoảng hốt, dường như thấy được Anh Thy ngày bé.
Anh nói: “Lần sau sẽ tới.”
“Oa! Tuyệt quá.” Bảo Hân vui vẻ.
“Bác vạn tuết” Bảo Vỹ leo lên, hôn lên mặt Đế Hoàng Minh một cái hôn thật kêu.
“Cháu cũng muốn hôn!” Bảo Hân đi tới hôn một cái.
“Cháu muốn…” Bảo My cũng không sợ, chu miệng nhỏ lên hôm một cái.
Đôi mắt †o tròn của ba bé trai cũng sáng bừng.
“Cháu cũng muốn hôn!” Bảo Nam mạnh bạo nói, cơ thể bổ nhào qua.
“Cháu nữa!” Bảo Long.
“Cháu.” Bảo An.
Đế Hoàng Minh dùng một tay ngăn lại: “Các cháu không cần.”
“Vì sao không cần chúng cháu hôn?” Bảo Nam không phục, nhăn mặt nói.
“Chỉ muốn hôn!”
“Hôn hai cái!” Bảo An.
Một tay cản lại, ba đứa lại nhất định xông lên.
Cuối cùng cả sáu đứa cùng nhào tới.
Đế Hoàng Minh lớn như vậy rồi còn chưa có đãi ngộ này, không có chút lực phản kháng nào.
Nhưng mà hai vị trong Bảo Thành, đêm lại có chút dài dằng dặc.
Sau khi Đế Anh Thy đi ngủ, hai người ngồi trước quầy bar, anh một chén tôi một chén uống vào, nhưng lại giống như ngàn chén không say.
Mang theo đáy lòng phiền muộn.
“Anh nói xem, giờ này chắc anh cả đang ở cùng đám nhỏ nhỉ?” Đế Bắc Lâm hỏi.
“Nói thừa!” Đế Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh ta một cái.
“Sẽ ngủ cùng nhau?” Đế Bắc Lâm lại hỏi.
“Chắc là vậy… Đế Hạo Thiên không chắc chắn lắm.
“Anh nói xem bọn nhỏ có nhớ chúng ta không?” Sau một lát, dlb lại hỏi.
“Nhất định nhớ! Chúng ta là bác ruột của tụi nhỏ mà!” Đế Hạo Thiên nói.
“Vậy sao không gọi điện thoại cho chúng ta?
Có thể dùng điện thoại của anh cả gọi mà, đúng không?”
Vấn đề đầu tiên, Đế Hạo Thiên vẫn còn nhẫn nại, nhưng db cứ luyên thuyên không dứt, hỏi đến tâm phiền ý loạn: “Em đi ngủ.”
“Ngủ sớm thế?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Đế Bắc Lâm không để ý tới anh, trực tiếp rời đi.
Đế Hạo Thiên uống một mình cũng không có hứng, rời khỏi quầy bar, trở về phòng mình.
Cho là uống rượu rồi sẽ dễ ngu.
Nhưng về phòng lại không ngủ được, Đế Hạo Thiên càng không ngủ được.
Trong đầu cứ hiện lên hình anh Đế Hoàng Minh và đám nhóc ở cùng nhau.
Dường như có con sâu đang đục khoét trong lòng họ, khiến bọn họ muốn làm gì đó.
Đế Bắc Lâm bỗng nhiên bật dậy, vì sao anh không thể đi? Anh cũng có thể giấu Đế Hạo Thiên đến thủ đô! Có thể để Đế Hạo Thiên ở lại chăm cho Anh Thy, không phải sao?
Dù sao đến thăm đám nhỏ rồi, nếu Đế Hạo Thiên thực sự không vui, lần sau để cho anh đi là được.
Nghĩ thế, tinh thần sa sút của Đế Bắc Lâm không còn, chỉ còn lại hưng phấn.
Bước xuống giường, thay quần áo, cả người tràn đầy kích động.
Đế Bắc Lâm lén lút đi, không làm kinh động đến bất cứ người nào trong Bảo Thành, chút bản lĩnh này anh vẫn có được.
Anh nhớ kỹ, chờ sau khi xuống máy bay mới gọi cho Đế Hạo Thiên, anh sợ Đế Hạo Thiên sẽ trực tiếp bắt nổ máy bay cùng mình, dù không phải là máy bay tư nhân, nhưng vẫn không có vấn đề gì!
Đối với Đế Hạo Thiên, chút kỹ thuật đấy không đáng kể.
Dù sao đến thủ đô ở Hải Hạ rồi, Đế Hạo Thiên cũng không thể làm gì anh.
Nhưng mà, đương lúc Đế Bắc Lâm xuất hiện ở bến tàu thì liền có tin tức bên phía Tư Hải Minh.
Sáu giờ sáng, Đế Bắc Lâm đến căn phòng trọ ở thủ đô.
Đứng dưới nhìn khu chung cư trước mặt, tâm trạng rưng rưng.
Nói thật, bọn họ không chấp nhận thủ đô, nhưng trái tim nhạy cảm của họ mang những cảm xúc khác nhau.
Đây không chỉ là nơi Đào Anh Thy bị thương, cũng là nơi trưởng thành…
Đứng đó, cảm xúc lắng đọng một lúc, anh mới co chân đi vào thang máy.
Đến chỗ tầng lâu, lên lầu tám. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở, Đế Bắc Lâm bước ra ngoài.
Khi tìm đến cửa, Đế Bắc Lâm có chút lo lắng, dù sao thì bên trong có sáu đứa trẻ mà anh không thể chờ được gặp, và một người anh khủng khiếp!
Anh đã sẵn sàng để bị mắng!
Dựa theo hiểu biết của anh về anh cả, anh ấy sẽ không tới Minh Uyển, cũng không ở lại khu nhà trọ này, càng sẽ không ở khách sạn.
Đây là giờ anh cả rời giường.
Đế Bắc Lâm nhẹ nhàng gõ cửa, không bao lâu, cửa mở ra.
Nhìn thấy người mở cửa là ai biểu cảm trên mặt Đế Bắc Lâm ngốc đi: “Anh… anh hai?”
Đế Hạo Thiên cũng không dám tin, gương mặt trở nên cứng ngắc, đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Còn có một cái nhìn lạnh sống lưng phía sau, khiến anh ta không dám quay đầu lại.
Đế Bắc Lâm nhìn về phía sau, từ khi cửa mở, nhiệt độ lạnh cóng chết người làm anh có thể đoán ngay, Đế Hạo Thiên và mình có tâm tư giống nhau, tới trước so với anh, còn chưa tới được bao lâu.
Vẻ mặt Đế Hoàng Minh không thay đổi đi tới, nói: “Đi ra ngoài trước.” Giọng nói kia lạnh tới mức khiến người ta run lên.
Đế Hạo Thiên đóng cửa lại, ném cho Đế Bắc Lâm cái nhìn tiêu rồi.
Đế Bắc Lâm đương nhiên cũng căng cả người, sao mà anh ngờ được Đế Hạo Thiên cũng sẽ chạy tới đây?
Chủ yếu là anh bị bọn nhỏ mê hoặc, hoàn toàn không có suy nghĩ đến phương diện đó.
Đế Hoàng Minh đi tới hành lang, đứng một bên gọi điện thoại: “Tư Hải Minh đâu?”
“Chưa hề đi ra” Nhẫn Đao nói.
“Tới phòng anh ta nhìn!” Giọng nói của Đế Hoàng Minh càng âm trầm đáng sợ.
Không bao lâu, giọng của Nhãn Đao truyền tới: “Cậu cả, người không thấy! Bây giờ tôi…”
“Không cần” Đế Hoàng Minh dường như nhẹ nhàng thở ra, trực tiếp cúp máy, quay người.
Động tác đơn giản mà có lực sát thương cực lớn, để hai người phía sau lập tức dừng bước chân.
“Anh cả, bây giờ em lập tức về” Đế Bắc Lâm nói.
“Em cũng về”’ Đế Hạo Thiên ngay cả đám nhỏ cũng không nhìn.
“Hai người cảm thấy còn kịp à?” Đế Hoàng Minh hỏi.
“Tư Hải Minh… có tới bên đó không?” Đế Hạo Thiên hỏi..
Đế Bắc Lâm không nói gì, nhưng đáy lòng cũng thấp thỏm theo.
“Đi rồi”
Thần kinh căng lên của Đế Hạo Thiên và Đế Bắc Lâm không biết nên dịu đi hay lên án mạnh mẽ lòng dạ của Tư Hải Minh…
Chí ít Tư Hải Minh sẽ không làm cho Đế Anh Thy biến mất không thấy đâu nữa.
“Xem ra, trong điện thoại anh còn chưa nói đủ rõ ràng?” Ánh mắt của Đế Hoàng Minh khiến cho người ta thấy sợ hãi”