Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1115: Tư Hải Minh trở lại



Buổi tối ở đường Hoàng Nhai khác hoàn toàn với ban ngày, khắp nơi đều là người, không cấn thận sẽ còn đụng vào nhau. Nơi này tụ tập người của khắp các nơi trên thế giới, đều tới vì danh tiếng của đường Hoàng Nhai.

Tất cả các cửa hàng kinh doanh đều mở, ánh đèn mập mờ, ở cửa đều có trai xinh gái đẹp với phòng cách khác biệt ra vào.

Có người cười cho qua, có người không chịu được dụ hoặc mà tiến đến bắt chuyện.

“Phong cảnh” kiểu này đối với Tân Hành Chi mà nói cũng đã thành quen, ‘kiến thức của Để Anh Thy không nhiều, cho nên chỉ đơn thuần thích nơi náo nhiệt.

Không chỉ có khu phố ăn chơi, còn có một con đường quán bar, có ca có mua, khắp nơi đều tràn đầy sung sướng kích tình.

“Hành Chi, quán bar kia không tệ, chúng ta vào trong ngồi một chút đi.” Để Anh Thy nói.

Đi được kha khá, Tần Hành Chỉ nghĩ là cô mỏi chân rồi: “Được.”

Hai người tiến vào quán bar, ca sĩ hát nhạc Rock n’ Roll đang ôm ghita mãnh liệt đàn hát.

Chọn một góc khá hẻo lánh, Tần Hành Chi chọn chai bia, gọi cho Để Anh Thy chút nước ngọt.

“Này, anh có quá đáng không? Nước ngọt?

Sao anh không cho em uống sữa luôn đi?” Đế Anh Thy phản đối.

Tần Hành Chỉ quay đầu lại hỏi: “Có sữa nào cho trẻ con uống không?”

Đế Anh Thy không khỏi đá anh một cái, Tần Hành Chi cười tránh đi.

“Em muốn uống giống anh” Đế Anh Thy nói.

“Đổi cho tôi nước ngọt.”

Đế Anh Thy tức giận đến bật cười: “Tần Hành Chi, anh cố ý đúng không!”

“Em không được phép uống rượu ở bên ngoài, nếu không thì về” Tần Hành Chỉ nói.

“Chỉ một chai thôi, cũng không say được.” Đế Anh Thy nói: “Anh nghĩ một chai bia đen có thể làm em say được à? Với cả, có anh bên cạnh dù em có uống say như chết thì cũng không lo gặp được người xấu”

Tần Hành Chỉ im lặng nhìn cô.

Đế Anh Thy kéo ống tay áo anh làm nũng: “Chỉ một chai thôi”

Tần Hành Chỉ thỏa hiệp: “Được, chỉ một chai thôi đấy”

“Không thành vấn đề!”

Đế Anh Thy không thích rượu, nhưng bầu không khí thế này cũng nên làm mấy ngụm chứ.

Cuối cùng hai người mỗi người một chai bia.

Cố Mạnh ngôi trong góc tôi nhìn chằm chằm bên đó, như thú dữ nguy hiểm đang ẩn nấp, dễ dàng khiến người ta chủ quan..

Bầu không khí của quán bar đã được nâng lên mức cao nhất, sàn nhảy, bàn ghế, mọi người bắt đầu tụ tập cùng nhau nhảy múa.

“Hành Chi, chúng ta cũng đi đi!” Để Anh Thy nói.

“Anh thôi” Tần Hành Chi cười nói: “Em nhảy đi, anh xem.”

Đế Anh Thy cũng không ép buộc, đứng dậy tiến lại đám người, đi theo đoàn người, đến chỗ ca sĩ nhạc rock.

Tần Hành Chi ngồi tại chỗ nhìn Đế Anh Thy sôi nổi, sắc mặt có chút rung động, anh đang nghĩ, rốt cuộc mình ngại cái gì? Chỉ là cùng nhau nhảy thôi, bên cạnh còn có nhiều người như vậy.

Thực ra, điều anh lo lắng là va chạm thân thể, anh sợ không kiểm soát nổi lòng mình, đến lúc đó làm ra việc hằng mong ước lâu này, trái tim ngo ngoe lại tự động lùi bước…

Đế Anh Thy hoàn toàn không cảm nhận được nội tâm của Tần Hành Chỉ đang đấu tranh, mỉm cười vẫy tay về phía bên này, sau đó tiếp tục nâng chai bia trong tay cùng những người bên cạnh lên.

Cô thậm chí không cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình, rằng bản thân từ lâu đã trở thành mục tiêu của người khác.

Cố Mạnh ngang nhiên xông ra, tay phải xoa dây đồng hồ trên tay trái, ánh mắt lóe lên tia lạnh.

Mà người bên cạnh đang chìm đắm trong khoái hoạt, căn bản không phát hiện được nguy hiểm đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể đầu rơi máu chảy.

Đế Anh Thy nốc cạn chai bia, hơi ngước đầu, lộ ra cần cổ yếu ớt, dưới ánh đèn chói lọi phá lệ trắng sáng.

Cố Mạnh cầm vũ khí trong tay ra, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chiếc cổ xinh đẹp đó, trong đầu anh ta đang nghĩ đến cảnh máu tươi phun ra.

Động tác của anh ta rất nhanh, với cả có nhiều người ở đây như vậy, trong tình huống hỗn loạn, tuyệt đối sẽ không có người phát hiện ra hung thủ.

Chỉ còn lại mấy bước, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Lúc này Đế Anh Thy cảm nhận được có người ôm eo mình, cô không nghĩ là Tần Hành Chị, vì Tần Hành Chi sẽ không mạo phạm cô như thế, cho dù đang ở trong quán bar.

Tưởng rằng có tên sở khanh nào, quay mặt lại định quát mắng, lại đối diện với đôi mắt đen sâu không thấy đáy, lập tức ngây người.

Tư Hải Minh nhìn chằm chằm cô, trong tròng đen không che giấu khát vọng và sự tham lam.

Cứ như bọn họ tách ra mấy trăm, cuối cùng được thấy cô, như người sắp chết khát tìm thấy được nguồn nước, nhìn chăm chăm người trước mặt không hề chớp mắt.

Cố Mạnh lập tức quay người rời đi, biến mất tăm.

Đối với một cường giả mà nói, cho dù là đưa lưng về phía đó cũng vô cùng nhạy cảm.

Anh ta không muốn bị Tư Hải Minh phát hiện.

Bởi vậy có thể thấy được, Đế Anh Thy này chính là Đào Anh Thy.

Quá trình phát triển không quan trọng, quan trọng là Đào Anh Thy chưa chết..

Còn Đế Anh Thy thì đầu óc trở nên mơ hồ, kinh ngạc nhìn Tư Hải Minh.

Đang nghỉ ngờ không biết người trước mặt là thật hay giả.

Dù sao theo lý mà nói người này phải đang ở Hải Hạ chứ?

Những người đang chơi vui vẻ bên cạnh không thể để ý đến sự thay đổi này, Đế Anh Thy còn cảm nhân được tâm trạng đang bối rối của mình.

Tư Hải Minh cầm chai rượu trong tay cô, đặt lên miệng, tu một hơi vào miệng.

Đế Anh Thy trơ mắt nhìn chai rượu cạn tới đáy, có một ít trượt khỏi miệng anh, hình ảnh gợi cảm kia làm Đế Anh Thy nhìn quên cả chớp mắt.

Còn chưa hoàn hồn, hơi thở nam tính đột nhiên xong tới, quấn canh người cô, chiếm lấy miệng nhỏ của cô.

Đầu óc Đế Anh Thy nháy mắt như đình chỉ hoạt động, nhịp tim ngừng, hơi thở cũng ngừng…

Tư Hải Minh kéo chặt cô vào trong lòng, mạnh mẽ hôn cô.

Tất cả mọi thứ chung quanh đều không quan trọng, chỉ có đối phương, người con gái mà anh muốn.

“Anh làm gì đấy!” Phía xa có người tới gần, Tần Hành Chi nhanh chóng đẩy người ôm Đế Anh Thy ra.

Tư Hải Minh che chở người trong lòng, quay sang, ánh mắt như chim ưng lạnh lùng nhìn Tần Hành Chỉ.

Lúc này Tần Hành Chỉ mới nhận ra người ôm Đế Anh Thy là ai, bỗng ngẩn người.

“Là anh?”

Đế Anh Thy tỉnh táo lại lập tức giãy khỏi ngực Tư Hải Minh, bàn tay che lấy miệng, hô hấp đều như phát run, cố gắng khôi phục suy nghĩ của mình.

Sau đó đẩy đám người chạy ra ngoài.

Tư Hải Minh đuổi sát theo, Tân Hành Chi đang định ngăn lại thì bị vệ sĩ của Tư Hải Minh chặn.

Tần Hành Chi không hề nghĩ ngợi liền vung quyền đánh.

Các anh đã giao Anh Thy lại cho anh, anh sao có thể để cô bị bắt nạt?

Có chết cũng không nguyện ý.

Đi ra ngoài được mấy bước, Tư Hải Minh liền ngừng bước chân, quay đầu nhìn Tân Hành Chi đang liều mạng xông lên: “Ba anh em nhà họ Đế đang ở thủ đô”

Động tác đánh trả của Tân Hành Chi trở nên cứng đờ, thở dốc nhìn Tư Hải Minh nghênh ngang rời đi.

Các anh ở thủ đô? Vì sao ở đó? Là vì… sáu đứa nhở?

Ngoại trừ điều này, không còn nguyên nhân nào khác.

Cho nên, Tư Hải Minh mới xuất hiện ở đây, đúng không?

Ngay cả Đế Anh Thy cũng bị giấu.

Vì sao?

Các anh nhanh chóng thỏa hiệp như vậy? Thế còn Đế Anh Thy thì phải làm sao đây? Quên hết những thống khổ và uất ức cô ấy phải chịu đựng sao?

Vệ sĩ thấy Tần Hành Chi mất đi ý chí chiến đấu, cũng không quan tâm anh, chuẩn bị rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.