“Không phải? Tôi và mẹ của sáu đứa nhỏ giống hệt nhau.” Đế Anh Thy không dễ bị lừa như Vậy.
“Trùng hợp.
“Cái gì?”
“Anh so với bất kỳ ai đều rõ ràng, em và cô ấy khác nhau, chỉ là tương tự mà thôi. Từ lần gặp đầu tiên, không nhìn thấy vết sẹo trên bụng em, liền hiểu em không phải cô ấy, sao có thể nói là thể thân?” Tư Hải Minh hỏi lại.
Hỏi đến mức Đế Anh Thy không cách nào phản bác được.
Tư Hải Minh thấy cô cố gắng suy nghĩ, thì tiến lại gân thêm một chút, đôi mắt đen như hố sâu không đáy, càng ngày càng lạ gần, càng không thế thoát khỏi, cho đến khi bị anh nuốt chủng hoàn toàn.
Cho nên, khi Đế Anh Thy phản ứng lại, người đã tiến vào vòng vây của Tư Hải Minh.
“Chỉ là vừa hay người anh thích xuất hiện trước mắt” Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô, như thủy triều đổ xuống, chảy vào đáy lòng, chậm rãi công kích trái tim yếu ớt.
Trước khi bóng đen vượt lên trên, Đế Anh Thy hoảng hồn, quay mặt sang một bên: “Tôi… tôi không tin. Mặc dù tôi chưa từng yêu đương, nhưng anh đừng tưởng tôi là loại người không hiểu gì, thật giả tôi vẫn phân biệt được…”
“Phân rõ thế nào?”
“Nếu như tôi không có gương mặt này, anh sao lại thích tôi chứ? Tôi…
“Sẽ!” Tư Hải Minh chưa đợi cô nói xong, liên cho ngay một câu trả lời chắc chắn.
Đế Anh Thy sững sờ nhìn anh.
Đồng thời cũng nghĩ không thông vì sao anh lại trả lời một cách chém định chặt sắt như thế.
“Bây giờ anh không có cách nào giải thích với em, chúng ta có thể ở chung để tìm hiểu, xem em có thoải mái không, nếu không thì có thể chia tay, anh sẽ không quấn lấy em nữa, được chứ?” Ánh mắt lạnh lùng của Tư Hải Minh tràn đầy quan tâm nhìn cô, âm thành trầm thấp thẩm thấu vào trong đầu Để Anh Thy.
Đế Anh Thy nghĩ, anh có cần phải lừa cô không?
Từ khoảng thời gian này, cô rất rõ ràng Tư Hải Minh là người có thân phận gì, nếu như thật sự coi cô là thế thân, có thể nói thẳng ra, không cần nói dối như thế.
Hay là to gan nghĩ một chút, có lẽ Tư Hải Minh chỉ đơn thuần là thích cô thôi?
Thế thân, ngoại trừ gương mặt giống nhau, cái khác đều không giống, thân phận, tính cách, giọng nói các loại, không phải sao?
Nhưng bây giờ, anh dường như không phải cô thì không được.
Ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, còn không chỉ một lần…
“Cho anh một cơ hội, được không?” Lòng bàn tay lạnh của Tư Hải Minh vuốt ve gương mặt non mịn của cô, cảm giác thô ráp không thể xem nhẹ.
Đế Anh Thy cụp mắt, lông mi dài run rẩy: “Vậy… vậy anh cho tôi xem ảnh của cô ấy đi”
“Có thể, chỉ là trong máy anh không có hình của cô ấy, chỉ có hình của em.” Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra.
Trong nháy mắt màn hình sáng lên, Đế Anh Thy nhìn được hình nền trên đó, trái tim cô bỗng đập nhanh, cô nhớ rõ đây chính là bức ảnh mà Tư Hải Minh chụp lúc cô không để ý trong lần bay tới thủ đô.
Mà trong album ảnh, càng làm cho cô chấn kinh, bên trong toàn là hình của cô, còn là chụp lén, ở trên đảo Trân Châu, trên du thuyền, trên đường, còn cả Minh Uyển, không những có ảnh chụp mà còn có cả video.
Chưa được cô đồng ý đã chụp, nhưng mà cô có thể nhớ kỹ những cảnh tượng đó…
Bên trong chỉ có hình của cô, không còn của ai khác, độc nhất vô nhị…
Đế Anh Thy mấp máy môi: “Lúc ở Minh Uyển, Bào Điển nói anh và cô gái kia vì ngoài ý muốn cho nên mới sinh sáu đứa nhỏ, sau đó chưa kịp cưới thì cô ấy đã chết?”
Đế Anh Thy không biết tại sao lại hỏi, không nhất thiết phải so đo với một người đã chết, ra vẻ mình không rộng lượng. Mỗi người đều có quá khứ, nếu nói cuộc đời của Tư Hải Minh mà không có phụ nữ thì cũng không thực tế.
Tư Hải Minh lấy điện thoại di động lại, lần nữa ôm Đế Anh Thy vào lòng: “Chúng ta bắt đầu lại đi”
Đế Anh Thy chôn mặt vào ngực anh, nghe nhịp tìm mạnh mẽ của anh, hòa vào tiếng tim đập loạn nhịp của cô.
Thật ra chỉ cần cô không vui liền có thể hoàn toàn trở ra.
Cũng không phải việc khó gì.
Cô làm gì phải lo lắng, phải sợ chứ? Chỉ là lần đầu tiên yêu đương, yêu đương cũng không có nghĩa là một đời một kiếp kết hôn.
Tư Hải Minh đã nói, chỉ cần cô cảm thấy bản thân là “thế thân” thì có thể chia tay….
Đế Anh Thy có chút giãy dụa, lui về sau một bước nói: “Tôi có thể đồng ý”
Tư Hải Minh như thất thần, trái tim chấn động phát đau, hô hấp trở nên nặng nề.
“Nhưng phải nói trước, nếu anh cho tôi cảm giác “thế thân” thì sẽ chia tay, sau này không được xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng không cho phép dây dưa với tôi!” Đế Anh Thy ra điều kiện với anh.
Tư Hải Minh khát vọng và vội vàng muốn có được cô như vây, cho nên dù biết trong lòng nói có phần gây bất lợi cho mình nhưng vẫn khàn giọng đồng ý: “Được”
“Không thông qua đồng ý, không được đụng chạm tôi”
Tư Hải Minh dứt khoát nói: “Được.”
“Nếu như bị tôi phát hiện mình là thế thân, tôi sẽ không bỏ qua, tôi có ba người anh lận đấy!” Đế Anh Thy nhắc nhở.
“Được”
“Còn nữa” Đế Anh Thy vắt óc suy nghĩ, lại kẹt không nghĩ ra.
Tư Hải Minh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, khóe miệng hơi cong, ánh mắt lấp lánh, tiến lên ôm lấy eo cô, trán thân mật chạm vào trán cô: “Còn có cái gì, từ từ nghĩ, cho dù là điều gì, anh đều đồng ý”
Đế Anh Thy cắn môi, cô đang cô gắng nghĩ, mà khi trán bị đụng, lại không ra được.
Dù sao cũng không thể để cho Tư Hải Minh nghĩ cô là người tùy tiện.
Lúc Đế Anh Thy thất thần, không chú ý bàn †ay Tư Hải Minh đặt bên hông, lặng lẽ rút một chiếc thẻ đen trong túi cô ra, đổi một cái tương tự, lặng lẽ nhét vào.
Tâm trạng Tư Hải Minh rất vui vẻ, nói: ‘Không vội, chờ em nghĩ xong rồi nói cho anh… nhưng mà bây giờ anh có một ý này…”
Đế Anh Thy thở gấp, quay mặt đi chỗ khác, gương mặt đỏ lên: “Anh… anh còn chưa được sự cho phép của tôi, không cho phép hôn…”
Giọng nói mềm nhũn, hoàn toàn không có lực.
Tư Hải Minh nhìn chăm chú vào hai gò má phiếm hồng đáng yêu của cô, cất giọng đầy yêu chiều: “Được, không hôn”
Đế Anh Thy trừng mắt liếc anh một cái, quay đầu đi lên trước, sóng mắt không nhịn được lưu chuyển, bây giờ mình thật sự là bạn gái của Tư Hải Minh sao?
Cô cảm thấy giống như đang mơ.
Cho là trở lại đảo Trân Châu thì hai người không còn khả năng nữa.
Cô chỉ là… chỉ là không ngờ Tư Hải Minh sẽ lại đuổi tới, theo đuổi không dứt, để cô khó mà chống đỡ…