Đôi tay nhỏ bé của cô siết chặt, bị giữ vào lòng bàn tay thô ráp và rắn chắc kia, khuôn mặt của Đế Anh Thy lại trở nên nóng bỏng, khiến cô muốn thoát ra khỏi sự trói buộc mơ hồ như vậy.
“Em là người phụ nữ của anh.” Tư Hải Minh dường như đang nói một điều hiển nhiên.
Đế Anh Thy sững người, như thể sự vùng vẫy của cô là vô lý. Có vẻ như bây giờ mới nhận ra, rằng mình đã đồng ý ở bên anh ấy…
“Trước kia thường xuyên tới đây?” Tư Hải Minh hỏi.
Bị đổi chủ đề, Đế Anh Thy hoàn hồn trở lại: “Thường thì ban ngày em đến, ban đêm có tới thì bị các anh dẫn vê. Đây là lân đầu tiên em chơi kiếu này.”
Cô không nói rằng các anh của cô bây giờ đang không ở đảo Trân Châu, nghĩ rằng Tư Hải Minh không biết. Cô chỉ nghĩ đơn giản, chỉ cần không nói với Si Tư Hải Minh rằng ba người anh của mình đang không ở bên cạnh, thì anh hẳn sẽ có điểm kiêng dè, không dám làm càn.
“Biết đây là chỗ nào không?” Tư Hải Minh hỏi.
“Em thường xuyên đi ra ngoài đảo, đương nhiên biết là nơi nào” Đế Anh Thy cảm thấy câu hỏi này có chút thừa thãi.
Mắt đen của Tư Hải Minh trở nên thâm trầm, cô hoàn toàn không biết, nếu như biết thì khi ba anh em nhà họ Đế dẫn cô về đã không làm ra biểu cảm hoang mang không hiểu như vậy.
Chỉ có bọn họ biết, Đế Anh Thy sống ở đây ba năm, “phong tục tập quán” ở đây cũng không quen, trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh đơn giản, đẹp đẽ.
Nghĩ vậy, Tư Hải Minh nắm chặt tay, bao lấy bàn tay nhỏ của cô.
Muốn mang cô ấy đi, ở bên cạnh mình, tránh xa những thứ dơ bẩn…
Đế Anh Thy cảm nhận được sự thay đổi trên tay mình, nhưng cô không dám nhìn mặt Tư Hải Minh.
Dường như đã trở thành bạn gái của Tư Hải Minh, nhưng cảm giác ngại ngùng bên trong cô lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Mặt cũng ngày càng nóng…
Trong lòng cứ như có con hươu làm loạn, ngẩng đầu nhìn một cửa hàng nào đó thì sửng sốt một chút… bốn người phụ nữ trong trang phục hầu gái đứng trước cửa, thấy đàn ông đi qua thì liếc mắt đưa tình, bàn tay mò loạn. Đàn ông không để ý tới thì giật áo lên xuống làm lộ cảnh xuân, khiến cho đàn ông không chịu nổi dừng bước chân. Sau đó liên bị kéo vào trong.
Dù có đơn thuần cũng nhìn ra được hành động của nam nữ là có ý gì! Khó trách khi đó cô tới nơi này vào buổi tối, liền bị các anh đưa về.
Có vẻ như đã hiểu ý của Tư Hải Minh khi cô hỏi: “Đây là nơi nào?”
Đế Anh Thy không biết ở đây, loại chuyện này là hợp pháp, nhưng là lân đầu tiên cô tận mắt chứng kiến.
Nếu như bình thường, cô nhiều nhất là không nhìn, quay người rời đi.
Nhưng bây giờ, bên người lại là Tư Hải Minh!
Tư Hải Minh nói như vậy, hiển nhiên anh biết đây là nơi nào…
Đế Anh Thy vô thức nhìn Tư Hải Minh, đối diện với cặp mắt đen mang theo vẻ trêu tức kia, lòng chột dạ như bị trêu tức.
Cô hắng giọng, ra vẻ hào phóng: “Đây đều là hợp pháp, em cũng thấu nhiều, anh đừng nên trách!”
“Sau này cho anh thêm kiến thức một chút”
Tư Hải Minh phối hợp với cô.
“Anh muốn kiến thức?” Đế Anh Thy nghiêng đầu nhìn anh.
“Không phải loại chuyện đó, cái khác.”
“Buổi tối anh tới qua nơi này rồi à?” Đế Anh Thy hỏi.
“Tới rồi” Lúc Tư Hải Minh nói thì buông tay cô ra, kéo vai cô lại, bảo vệ trong ngực.
Đế Anh Thy không hiểu sau ngước gương mặt nhỏ lên, nhìn gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
Mà những người xung quanh đi qua, thậm chí không thể chạm vào một góc quần áo của cô, dường như hiểu dụng ý che chở của anh. Cũng như trước đó cho cô đi phía trong để bảo vệ cô.
Cô không khỏi cảm thấy hạnh phúc, như được ăn mật ngọt.
Cô không chú ý tới, nỗi phiền muộn trong lòng trong khoảng thời gian này cũng bị xóa sạch.
Tư Hải Minh bị cô làm cho lòng ngứa ngáy, môi mỏng hạ thấp xuống, đặt nên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.
Cả người Đế Anh Thy run lên, khẽ nhắm mắt lại.
Người này có tính xâm lược quá mạnh, nhưng chỉ cần như vậy, khiến cô cảm thấy cả người như bị vây chặt đến mức tan chảy.
“Anh đã nói với em rằng nếu tôi không ở trên đường phố, anh sẽ càng quá phận hơn chưa?”
Đế Anh Thy đỏ mặt, đập vào ngực anh: “Em chưa đồng ý, anh không thể làm loạn…”
Tư Hải Minh vừa đi, vừa nắm cằm nhỏ của cô, kéo lên, ép cô đối mặt với mình: “Hôn một cái?”
“Không muốn…” Đế Anh Thy quay gương mặt phiếm hồng qua chỗ khác, cố nén sự ngượng ngùng.
Trời càng tối, người ‘kinh doanh trước cửa cửa hàng ven đường càng thuận lợi.
Nơi nào cũng tràn ngập cám dỗ, bất luận kẻ nào đến đây, đều như mở ra cánh cửa dục vọng.
Người đàn ông bên cạnh rất kỳ lại, cứ chỉ nhìn cô chằm chằm, những người phụ nữ xinh đẹp kia dường như vô hình trong mắt anh.
Cũng khiến tim cô ấy đập nhanh hơn…
Tư Hải Minh ôm chặt trân bảo trong tay chen chúc qua con phố, ngực căng tràn hạnh phúc, thậm chí chảy xuôi toàn bộ cơ thể.
“Chúng ta đi chỗ khác đi?” Đế Anh Thy không muốn ở trên con phố này nữa, cảm thấy không khí cả con phố đều tràn đầy mập mờ. Đang vào thời kỳ yêu thương, cho nên cô đặc biệt mẫn cảm.
Với cả, , cô cũng không quên lời Tư Hải Minh từng nói – ăn thịt thiên nga. Dù đã quá lâu không thấy nhắc đến, nhưng Đế Anh Thy vẫn luôn cảm nhận được loại xâm lược nặng nề từ người anh.
Giờ giờ phút phút đều muốn làm những gì với Cô không nghỉ ngờ gì rằng chỉ cần cô buông tay, Tư Hải Minh sẽ không bao giờ để cô đi!
Tư Hải Minh quay mặt lại, áp đôi môi mỏng lên mái tóc thơm của cô: ‘Đến nơi không có ai, cho anh ôm một cái nhé?”
“..” Di Bảo đỏ mặt, đi đến nơi không có người, người này sẽ chỉ ôm một cái chắc? Tưởng cô thực sự không hiểu gì à? Cô từ chối: “Em sẽ không đi…”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô: “Đi dạo ở con đường phía trước nhé.”
Đế Anh Thy không phản đối, dù sao không phải ở đây là được.
Càng đừng đi tới chỗ không người…
Nhưng khi đến con phố đó, lại rẽ vào ngã tư, Đế Anh Thy đứng ở cửa một biệt thự hạng nhất hướng biển, vẻ mặt thất thần.
“Anh sống ở đây, vào xem một chút đi.”
“Em…” Đế Anh Thy còn chưa kịp phản ứng đã bị Tư Hải Minh kéo vào, đầu óc ong ong.
€ô phòng tới phòng lui, cuối cùng vẫn bị Tư Hải Minh kéo vào trong biệt thự của anh.
Bước vào cổng chính, dọc đường đi đều là vườn tược được thiết kế kiểu hoàng gia, bể bơi riêng, hòn non bộ, thảm cỏ xanh mát, tạo cảnh và lưu trú được tích hợp.
Tiến vào hai cửa chính là sảnh lớn.
“Anh sao lại ở đây? Thuê à?” Đế Anh Thy đứng ở đó, hỏi.
“Mua”
“Mua rồi? Mua lúc nào vậy?” Đế Anh Thy kinh ngạc.
“Vài ngày trước.” Tư Hải Minh nói.
Đầu óc của Đế Anh Thy lại càng ong ong mơ hồ.
Có phải hôm này đồng ý làm bạn gái của anh chính là trận chiến trường kỳ mà anh đã chuẩn bị từ trước?
Cô cảm thấy tâm tư anh không phải sâu bình thường, nếu cũng đối đầu với anh, chắc chắn sẽ dễ dàng bị đánh đổ.
Bóng đen lại trượt đến, Đế Anh Thy hoàn hồn, ngước gương mặt nhỏ lên, kinh ngạc đối diện với cặp mắt sâu không thấy đáy kia.
“Sau này không có việc gì thì anh sẽ ở đây Tư Hải Minh nói: “Có thể thường xuyên nhìn thấy em”