Ngay lúc Tần Hành Chi không chờ nổi muốn gọi điện thoại thì đột nhiên thấy được bóng dáng Tư Hải Minh và Đế Anh Thy.
Cái cảnh Tư Hải Minh cầm tay của Đế Anh Thy đâm vào mắt anh ta, đâm vào trái tim anh ta…
Khi Để Anh Thy nhìn thấy Tần Hành Chi thì vội vàng rút tay về một cách vô thức, nhưng Tư Hải Minh nắm rất chặt, khiến cô không thể nào trốn được.
Mặt của Đế Anh Thy đỏ rực lên, trái tim cô trở nên hoảng hốt, giống như cái lân bị bắt gặp lúc mới đi từ biển vê…
Nhưng cũng không giống, trong đầu cô vẫn đang chạy một dòng chữ “Bây giờ mình là bạn gái của Tư Hải Minh” như một cái máy phát lại vậy.
Tần Hành Chi trực tiếp xông lên phía trước, anh ta đưa tay muốn tóm lây cánh tay của Đế Anh Thy nhưng lại bị Tư Hải Minh ngăn cản: “Làm cái gì thế hả?”
“Tôi còn chưa hỏi anh làm cái gì đấy. Anh dẫn cô ấy đi đâu?” Tần Hành Chi nói với vẻ giận dữ.
Đế Anh Thy đi tới từ sau lưng Tư Hải Minh, cô không rõ tình huống giữa hai người kia là như thể nào, vì sao vừa gặp nhau là đã gay gắt thế rồi?
“Tư Hải Minh, anh đừng như thế…” Đế Anh Thy nói với Tư Hải Minh xong rồi lại nhìn về phía Tần Hành Chi: “Em không sao đâu Hành Chị, không phải anh nói mình có chút việc à?”
Tần Hành Chi nhìn Đế Anh Thy từ trên xuống dưới một lượt, thấy không có chỗ nào không đúng mới thở phào một hơi: “Gần mười giờ rồi, bình thường giờ này em đã lên giường đi ngủ rồi: Vẻ mặt của Tư Hải Minh càng ngày càng lạnh lùng, anh nhìn về phía Tân Hành Chi rồi nghĩ thầm, đây là điều mà anh ta nên biết à?
Tần Hành Chi nhìn lại với vẻ khinh thường, anh ta cũng chẳng sợ Tư Hải Minh, anh ta có thể làm bất cứ điều gì cho Để Anh Thy.
Đế Anh Thy cảm nhận được sự cạnh tranh mãnh liệt mà hai người đang giấu diếm nên vội vàng nói với Tư Hải Minh: “Em đi về trước đây…”
Sau đó cô lại muốn nói thêm cái gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn không biết nên nói gì mới phải.
Tần Hành Chi đang ở đây thì chắc chắn không thể nói…
Không, nói với Tần Hành Chi cũng không có gì, chẳng qua có chút không được tự nhiên bởi lúc nói chuyện với Tân Hành Chỉ mà còn có Tư Hải Minh ở đây…
“Anh đưa em đi”
“Cái gì?” Đế Anh Thy còn chưa kịp phản ứng là đã bị Tư Hải Minh kéo, hai người đi vê phía du thuyên.
Anh đi thẳng lên du thuyền của Tần Hành Chi mà chẳng hề có chút ngại ngùng nào.
Đế Anh Thy hiểu Tư Hải Minh đang muốn đưa cô đến đảo Trân Châu.
Trước kia anh cũng từng làm như thế, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho mấy, chỉ là cảm thấy hành động này của anh rất quan tâm cô.
Rất giống với hình ảnh được bạn trai hộ tống lúc yêu đương.
“Không cho anh đi!” Tần Hành Chi đuổi theo, anh ta muốn ngăn Tư Hải Minh lại.
Đế Anh Thy nhìn Tần Hành Chi đang tức giận trước mặt, cô sợ ầm ï lên sẽ không tốt nên đành nói: ‘Hành Chi, không sao đâu, chỉ là đưa em về tới đảo Trân Châu mà thôi, sau đó anh ấy sẽ quay Về.
Câu này vào tai của người khác thì chính là Đế Anh Thy đang nói đỡ cho Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh nghe thế thì nghiêng đầu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy, đôi mắt đen thãm của anh có chút ánh sáng.
Đế Anh Thy bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi đỏ bừng cả mặt, cô vội vàng tìm một chỗ bên cạnh rào chắn rồi ngồi xuống cảm nhận cảm giác gió biển thổi qua mặt.
Tư Hải Minh ngồi xuống đối diện cô, anh chẳng thèm để ý tới Tân Hành Chi đang tức giận mà không có chỗ xả giận kia.
Đúng vậy, Đế Anh Thy đã mở miệng rồi thì Tần Hành Chỉ còn có lý do gì để nói không thể chứ?
Cho dù chiếc du thuyền này là của Tân Hành Chỉ thì có sao?
Du thuyền rời khỏi bến tàu rồi đi về nhà dưới ánh sáng của ngọn hải đăng nơi xa.
Tần Hành Chi ngồi ở một vị trí khác gần rào chắn, anh ta nhìn chằm chằm về phía Đế Anh Thy và Tư Hải Minh.
Ánh mắt của Tư Hải Minh vẫn luôn dính lấy Đế Anh Thy.
Sao anh lại cho phép Đế Anh Thy và Tân Hành Chi ngồi cùng một chiếc du thuyền mà quay về chứ? Dù cho anh ta không hề làm gì, nhưng người ngoài không có tư cách mơ ước người phụ nữ của Tư Hải Minh này!
Thật ra Tư Hải Minh biết rằng Tần Hành Chi không dám, Đế Anh Thy cũng chẳng có ý đó nhưng anh vẫn rất hẹp hòi.
Lòng dạ của Tư Hải Minh rất xấu xa, mặc dù anh chẳng thể làm cái gì nhưng luôn luôn làm mấy động tác nhỏ. Ví dụ như nắm tay Đế Anh Thy, vuốt tóc cô, bóp nhẹ cằm cô, khiến cho mặt Đế Anh Thy đỏ rực như bị lửa đốt.
Tần Hành Chi càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, vì sao Đế Anh Thy lại không phản kháng lại chứ? Thậm chí chẳng mở miệng ngăn cản? Hơn nữa ánh mắt còn mang theo chút thẹn thùng.
Chẳng hề giống với lúc cô mới gặp Tư Hải Minh một chút nào.
Tần Hành Chi cảm thấy rất khó thở, trái tim của anh ta như bị ai bóp nghẹt, tay anh ta nắm chặt thành đấm. Hình ảnh trước mắt chẳng khác nào là đang xát muối vào vết thương của anh ta.
Từng dây từng phút ở trên du thuyền đều là từng nhát đao đâm thẳng vào tim Tần Hành Chỉ.
Vất vả lắm du thuyền mới cập bến, Tần Hành Chi đứng dậy rồi cố gắng nén giận mà nói với Đế Anh Thy: “Đi thôi Anh Thy”
Đế Anh Thy nhìn anh ta với vẻ thắc mắc, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn Tư Hải Minh một chút rồi đi xuống du thuyền.
“Thy… Tư Hải Minh đứng ở đằng sau gọi cô.
db vừa quay đầu thì thấy Tư Hải Minh đang cầm trong tay một cái điện thoại màu hồng phấn, vừa nhìn đã biết đây là điện thoại kiểu nữ.
“Em có điện thoại rồi.”
“Trong này chỉ có số của anh thôi, hãy dùng cái điện thoại này để liên hệ với anh” Đôi mắt của Tư Hải Minh như hai lỗ đen vũ trụ, hút lấy tâm hồn Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy cười nhẹ một cái rồi nhận lấy chiếc điện thoại kia: “Em biết rồi, anh mau về đi, đã muộn lắm rồi đấy. Hành Chi, em mượn du thuyền của anh một chút được không?”
“Nếu anh từ chối thì chẳng khác nào anh ta lại có lý do ở lại đây à?” Tần Hành Chi quay người bước đi.
Đế Anh Thy quay đầu nhìn Tư Hải Minh một cái, rồi nói thầm: “Đi nhé!”
“ừ”
Đế Anh Thy đi một đoạn đường thì quay đầu nhìn lại, cô thấy Tư Hải Minh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, bóng đêm bao phủ lấy anh. Trong đôi mắt của cô lộ ra một chút lưu luyến.
Đế Anh Thy cảm thấy rất xúc động, nhưng cô kiềm chế không quay đầu nữa mà tiếp tục bước về phía trước, cho tới khi không còn nhìn thấy bóng người Tư Hải Minh nữa.
Thật ra mình cũng đâu cần thiết ở lại đảo Trân Châu nữa đâu nhỉ? Dù sao mấy anh cũng chẳng có ở đây, Tư Hải Minh cũng đã hứa là không đụng vào mình nữa…
Không đúng không đúng, tại sao mình lại có thể nghĩ như thế chứ? Vừa xác định quan hệ là đã nghĩ tới việc ở chung nhà với người ta rồi, cô là con gái nhà lành cơ mà! Thời gian còn dài, không cần phải vội. Cô cũng không thể để cho Tư Hải Minh cảm thấy cô là một cô gái tùy tiện!
Đế Anh Thy đi một lúc thì mới phát hiện bên cạnh mình không có ai cả.
€ô quay đầu lại thì thấy Tân Hành Chi đang đứng cách cô hai mét, đành hỏi: “Hành Chi, anh sao thế? Từ lúc lên du thuyền là em đã thấy anh rất lạ rồi”
“Em còn hỏi anh à? Sao em lại có thể đi chung với một người đàn ông xa lạ chứ? Em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh không?” Tần Hành Chỉ biết mình có chút quá khích nên anh ta cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: “Nếu như em xảy ra chuyện gì thì sao, mấy anh của em cũng không ở nhà, sao anh nói rõ với các anh của em được đây?”
“Em xin lỗi, Tư Hải Minh cũng không tính là người lạ. Em quen với sáu đứa bé của anh ấy, lần trước còn đi tới nhà anh ấy. Anh không cần lo lắng cho em!” Đế Anh Thy nghĩ tới điều gì đó rồi bước lên phía trước, cô nói với vẻ mặt hơi thẹn thùng: “Hành Chi, em có một bí mật muốn nói cho anh biết… em và Tư Hải Minh đang yêu đương!”
“Em… em nói gì cơ?” Tần Hành Chi nghe thế thì đột nhiên sững người ra, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên khó khăn.
Bởi thế nên lúc ở trên du thuyền Đế Anh Thy.
mới không từ chối sự đụng chạm của Tư Hải Minh sao?
“Hóa ra em không phải là thế thân của cô gái kia, anh ấy nói hai bọn em giống nhau chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Em tin anh ta à?”
Đế Anh Thy quay người lại, cô nhảy cẵng lên để bày tỏ tâm trạng của mình: “Em cảm thấy có thể thử một chút! Em còn chưa yêu đương lần nào nữa, cũng nên cảm nhận một chút. Sau khi em đồng ý làm người yêu Tư Hải Minh thì em vẫn cảm thấy rất ổn…”