Đế Anh Thy còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Tân Hành Chi lại tóm lấy tay cô: “Anh Thy, em tỉnh táo một chút đi! Người đàn ông kia có ý đồ xấu, không phải là người tốt lành gì. Em không thể ở bên cạnh anh ta được!”
Để Anh Thy nhìn thấy Tân Hành Chi sốt ruột như thế thì như nghĩ đến điều gì đó mà bật cười: “Hành Chi, em biết là anh đang lo lắng cho em.
Nhưng mà anh và các anh không thể nào mãi mãi xem em là một đứa trẻ được. Hơn nữa chỉ là yêu đương mà thôi, cũng chẳng phải kết hôn”
“Không được! Em sẽ hối hận đẩy!”
“Vì sao em sẽ hối hận chứ?” Đế Anh Thy cười một cái, cô không tin rằng Tần Hành Chi biết trước được mọi chuyện.
“Anh Thy, em nghe lời anh đi. Em nghĩ xem sao mà anh hại em được chứ?” Tần Hành Chi nói với vẻ sốt ruột.
“Tất nhiên là không rồi. Anh giống như các anh trai của em vậy, đều đối xử với em rất tốt, là người nhà của em. Làm gì có ai lại đi hại người nhà của mình chứ?” Đế Anh Thy cười nói.
“Vậy nên cho dù anh đã nhắc nhở em như thế nhưng em vẫn quyết định ở bên cạnh Tư Hải Minh đúng không?” Tần Hành Chi hỏi với vẻ buồn bã.
Đế Anh Thy có chút chột dạ: “Hành Chi, thật ra là em muốn thử xem, em muốn đi theo trái tim của mình. Cho dù sau này em và Tư Hải Minh chia tay nhau thì ít nhất em cũng đã từng thử, sẽ không tiếc nuối đúng không?”
Cô nói rất có lý, có chủ kiến, rất dũng cảm, đều là các phẩm chất tốt đẹp.
Nhưng lại để cho Tần Hành Chi có khổ mà không nói ra được, anh ta đứng sững ở đó.
“Được rồi, em không sao đâu. Muộn rồi, em về đây, anh cũng ngủ sớm một chút đi.”
Đế Anh Thy nói xong thì ngôi vào xe.
Tần Hành Chi nhìn theo bóng xe rời đi, càng ngày càng xa cho tới khi biến mất cuối con đường. Trái tim anh ta bị đè ép tới nỗi sắp không thở nổi.
Anh Thy, em có biết là mình đang ở bên cạnh ai không? Em có biết là mình đang làm cái gì không? Em chỉ là… chỉ là quên đi những chuyện trước kia mà thôi.
Người đàn ông kia không đáng để em làm vậy, em sẽ hối hận, em chắc chắn sẽ đau tới nỗi chết đi sõng lại.
Tân Hành Chi che ngực, đau như thế này đây.
Đế Anh Thy vừa về tới phòng mình trong Bảo Thành thì đúng lúc điện thoại của cô vang lên.
Điện thoại vẫn luôn được cô cầm trong tay, phản ứng đầu tiên của cô đó chính là Tư Hải Minh đang gọi điện thoại cho cô.
Bởi vì Đế Anh Thy để điện thoại của mình ở nhà, không mang theo.
Khi Đế Anh Thy nhìn thấy thứ mà trên màn hình hiển thị thì trái tim yếu ớt của cô như là bị người khác đập rung lên vậy.
Bởi vì thứ hiện lên không phải là một dãy số, cũng không phải là ba chữ “Tư Hải Minh” mà là “Chồng”.
Điều này khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Đế Anh Thy đỏ bừng cả lên. Người đàn ông này quá đáng thật đấy, chưa gì đã đánh dấu chủ quyền rồi.
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại rồi nhấn nghe máy: “Làm gì thế?”
“Về tới nhà rồi à?” Giọng nói trầm ấm của Tư Hải Minh vang lên ở đầu dây bên kia.
“Vừa mới bước vào phòng” Đế Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay cô chọc ngoáy ghế sô pha trong vô thức, như một cô gái nhỏ thẹn thùng.
“Chuẩn bị làm gì thế?”
“Tắm rửa đi ngủ chứ gì” Đế Anh Thy cảm thấy Tư Hải Minh hỏi thừa, không đi ngủ thì còn làm gì được nữa chứ.
“Lúc tắm gọi điện thoại video không?”
Đế Anh Thy sững sờ một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, cô nói với vẻ hờn dõi: “Đáng ghét!”
Đế Anh Thy nói xong thì vội vàng cúp điện thoại, cô lấy hai tay che lấy mặt mình rồi ngã ra ghế sô pha. Cái gì mà hỏi thừa chứ, chính là đang gài bẫy cô mà thôi!
Tư Hải Minh đứng dậy nhìn về phía xa, cơ thể anh như chìm vào bóng đêm, đôi mắt đen láy chứa đựng sự u ám hơi lóe lên ánh sáng xanh.
Tư Hải Minh nghĩ tới bộ dạng thẹn thùng của Đế Anh Thy mà máu anh như sôi sục.
Đế Anh Thy thẹn thùng một lúc lâu mới phản ứng được là mình vẫn chưa hỏi bao giờ Tư Hải Minh về?
Ngày mai ư?
Nếu như Tư Hải Minh trở về thì chắc anh sẽ nói với cô nhỉ?
Hay là bây giờ gọi điện hỏi một chút?
Mặt của Đế Anh Thy nóng như trứng gà luộc.
Thôi vậy, cũng đừng có nhắn tin nữa, người này ghê gớm lắm, lại còn muốn nhìn cô tắm rửa cơ mài Đế Anh Thy lại bụm mặt lăn lộn trên ghế sô pha một lần nữa. Sao anh ấy lại hư hỏng như thế chứ? Đến cùng là cô đã đồng ý làm bạn gái của người gì thế này?
Cô chẳng thể nào chống đỡ trước mặt anh được! Rất dễ dàng sụp đổi Đế Anh Thy đứng dậy rồi đi về phòng ngủ, cô đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường rồi bước vào phòng tắm.
Cô tắm rửa xong bước ra, mặc trên người bộ áo ngủ lụa màu củ sen, hiện lên thân hình mượt mà của cô.
Đế Anh Thy nằm ngửa trên giường rồi nghiêng mặt nhìn điện thoại trên tủ đầu giường trong im lặng.
Lúc cô tắm rửa Tư Hải Minh có tìm cô không nhỉ?
Đế Anh Thy quay người lấy điện thoại tới, không có cuộc gọi nhỡ cũng chẳng có tin nhắn chưa đọc.
Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút buồn bã.
Nói cho cùng cũng là do cô cúp máy trước, buồn bã cái gì chứ?
Ngay lúc Đế Anh Thy đang muốn để điện thoại lại chỗ cũ thì có tiếng tin nhắn tới khiến cho cả người cô run lên.
Đế Anh Thy mở tin nhắn ra xem thì thấy: “Anh tới nhà rồi, ngủ ngon.”
Nếu nói là tới nhà rồi, vậy thì chắc là cái biệt thự gần biển kia.
Tư Hải Minh xem nó thành nhà mình ư? Anh ấy định ở đây bao lâu chứ?
Nếu như thế thì bọn họ chỉ cách nhau có một cái đảo và mấy con phố mà thôi.
Đế Anh Thy trả lời “ngủ ngon” rồi quay người chìm vào giấc ngủ.
Nhưng ở bên thủ đô thì có chút khác rồi.
Ba anh em, mỗi người một phòng. Nhà trọ của dì Hà chỉ có hai căn phòng, nhưng ba trước lúc Đào Anh Thy còn ở đây thì đã mua luôn căn nhà đối diện.
Cho nên Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên ở nhà trọ của dì Hà, còn Đế Bắc Lâm ở đối diện.
Dù sao thì mỗi người đều trông hai đứa bé, cũng giống như lúc ở trong Bảo Thành vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, bỗng nhiên Bảo My tỉnh lại. Cô bé vẫn còn nằm trong ngực cậu, bàn tay to lớn của cậu vẫn còn đặt trên lưng cô bé, còn Bảo Nam thì nằm lộn xộn ở bên cạnh, như là bị lãng quên.
Bảo My ngẩng gương mặt nhỏ nhắn của mình lên nhìn cậu, sau đó không biết cô bé nghĩ cái gì mà bắt đầu đứng lên.
Bảo My chỉ mới khẽ động đậy thì Đế Hạo Thiên đã mở bừng mắt ra, đôi mắt như thú dữ săn mồi, vô cùng tỉnh táo, như là chưa từng chìm vào giấc ngủ vậy.
“Sao thế?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Bác ơi, cháu muốn đi tiểu”’ Giọng nói của Bảo My mềm mại, đôi mắt to tròn ngập nước.
“Bác ôm cháu đi nhé.” Đế Hạo Thiên muốn ôm Bảo My đi.
“Không ạ” Nhưng cô bé lắc đầu: “Cháu là con gái, cậu không thể ôm cháu đi được”
“Bác đứng chờ ngoài cửa”
“Không ạ” Bảo My lại lắc đầu: “Cháu không còn là trẻ con nữa rồi, cháu có thể tự đi một mình”
..’ Đế Hạo Thiên nghĩ, cô bé còn nhỏ mà nghĩ nhiều phết nhỉ. Nhưng cuối cùng anh ta cũng cưng chiều mà đồng ý: “Được rồi đi thôi, bác chờ cháu”
Đế Hạo Thiên ôm Bảo My xuống giường rồi mở cửa giúp cô bé.
Bảo My đi tới trước cửa nhà vệ sinh, cô bé còn không quên quay đầu xem cậu mình có lén đi theo không. Khi cô bé thấy cậu đang đứng ở cửa phòng đợi mình thì rất không hài lòng: “Bác lên giường đợi đi ạ”