Đế Anh Thy không nghe ra lời nói bóng gió của anh, hỏi lại: “Anh tới lúc nào?”
“Bảy giờ”
“… Để Anh Thy sững sờ, bảy giờ cô vẫn còn ngủ.
Cho nên lúc Tư Hải Minh gọi cho cô, anh đã đợi ở đây mấy tiếng đồng hồ rồi?
Lừa người đúng không?
“Sao anh đến sớm vậy… Để Anh Thy mất tự nhiên hỏi.
“Anh nhớ em rất nhiều.”
“…” Cơ thể Đế Anh Thy run nhẹ, trái tim đập như đánh trống, không biết tiếp theo nên làm gì.
Dường như người uống rượu là anh, nhưng người say lại là chính mình…
Bàn tay nắm chặt lan can, sau đó đôi bàn tay to lớn của Tư Hải Minh đưa phủ xuống, ôm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Hô hấp của cô càng ngày càng không ổn định.
Mới lên du thuyền mấy phút, nhờ nói mấy câu với Tư Hải Minh mà đầu váng mắt hoa.
Rốt cuộc là Tư Hải Minh quá lợi hại hay là do cô quá yếu?
Ngẫm lại thì sao mà sống được mười ngày trên biển…
Khoảng cách giữa cô và Tư Hải Minh gần đến mức cô có thể cảm nhận được rõ ràng điện thoại di động đang rung lên, Đế Anh Thy mới nhớ ra mình đã quên mang điện thoại di động lần nữa.
Khi Tư Hải Minh lấy điện thoại di động ra, anh nghĩ, chờ thuyền ra khơi, điện sẽ tắt máy đi, làm hỏng chuyện tốt của anh! Chuyện gì cũng không quan trọng bằng người trước mặt.
Nhìn trên màn hình số điện thoại được giấu đi, còn là gọi video.
Đôi mắt đen thâm trầm của anh phân tích trong chốc lát, sau đó, nhảy ra màn hình là năm gương mặt nhỏ chen chúc trước ông kính.
Dãy số bị ẩn đi là vì không cho Đế Anh Thy biết. Có điều gọi điện thoại là việc anh không ngờ tới, ba anh em nhà họ Đế chỉ hận không thể ném anh càng xa càng tốt. Nếu thật sự lo lắng Đế Anh Thy bị anh lừa, hôm qua nên gọi điện thoại, mà không phải chờ tới bây giờ.
“Ba ơi!”
“Ba ơi!”
“Ba ơi”
“Ba ơi”
“Ba ơi”
Đang ghé vào lan can nhìn cảnh biển nơi xa, nghe được giọng nói mềm mại lảnh lót truyền ra từ video, sững sờ, là sáu đứa nhỏ?
“Ừ” Tư Hải Minh chuyển ống kính sang Đế Anh Thy.
Năm đứa nhỏ nhìn thấy Đế Anh Thy thì mắt to tỏa sáng, vui vẻ kích động vô cùng…
“Mẹ kìa!”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơil”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Đế Anh Thy kịp phản ứng nhìn điện thoại, đi tới bên người Tư Hải Minh, nhìn thấy mấy đứa nhỏ đáng yêu trong video.
Tư Hải Minh lại chuyển máy ảnh.
Như vậy, vừa có thể nhìn thấy đám nhỏ, mà đám nhỏ cũng nhìn thấy ba mẹ.
“Alo, chào các con.” Đế Anh Thy chào hỏi với bọn nhóc.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ và ba ở chung ạ?” Bảo Hân kích động nắm lấy hai bím tóc dài của mình, nhún nhảy một cái.
“Con cũng muốn ở chung với mẹ.” Bảo Long.
“Cực kỳ muốn!” Bảo Vỹ.
“Nhớ mẹ quá!” Mắt của Bảo An sáng lên.
“Mẹ là của anh!” Bảo Nam bá đạo nói.
Tư Hải Minh nhíu mày, con nghĩ gì thế?
Ánh mắt nghiêm lại: “Bảo My đâu?”
“AI Ba ơi mẹ ơi, Bảo My bị bệnh!” Bảo Vỹ vội nói.
Bọn nhỏ nhìn thấy mẹ, lúc này mới nhớ tới mục đích gọi điện thoại, vẻ vui vẻ lập tức thành lo lắng, mắt liền rưng rưng.
“Vâng! Bị ngất ạ!” Bảo Long.
“Vẫn chưa tỉnh ạ!” Bảo Nam.
“Ba mẹ nhanh về xem Bảo My đi, Bảo My sắp không được!” Bảo Hân.
“Vâng! Ba mẹ về đi!” Bảo An.
Ánh mắt Tư Hải Minh hơi tối sầm lại, vậy đây là lý do gọi anh sao?
Đế Anh Thy vội vàng nhìn Tư Hải Minh: “Trở về đi! Đứa nhỏ nhất định bệnh nặng lắm rồi, nếu không bọn nhỏ sẽ không khóc thế kia”
Tư Hải Minh biết cơ thể Bảo My yếu, chắc hẳn đang bị bệnh nhưng sẽ không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, ngoài ra còn có Đế Bắc Lâm đang ở đấy!
Nếu thật sự nghiêm trọng, người gọi tới cũng phải là ba anh em nhà họ Đế.
Du thuyền vẫn ở bến tàu, Tư Hải Minh nóng lòng muốn được ở gần Đế Anh Thy, còn chưa cho thuyền ra khơi mài! Lại nhận được một cuộc gọi video như vậy, cho dù muốn đưa Đế Anh Thy đi du lịch, cũng không thể bỏ mặt con cái bị bệnh trước mặt Đế Anh Thy được.
Nếu không, hình ảnh này sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Bảo bối của anh rất hiền lành.
“Cùng về với anh” Tư Hải Minh nhìn sâu vào “Sao? Em cũng về? Không được, em cứ ở lại đảo thì hơn…’ Đế Anh Thy nghĩ thầm cô lại đi thủ đô Hải Hạ à? Mặc kệ cô ấy có nhu cầu này, các anh cũng không làm qua được.
Tuy nhiên, khi cô nói điều này, những đứa trẻ trong video đã lo lăng…
“Không muốn! Mẹ phải về cơ! Không thì con sẽ cho nổ đảo Trân Châu luôn!” Bảo Nam tội nghiệp la hét.
“..” Đế Anh Thy.
“Nổ đảo Trân Châu, mẹ có thể ở với chúng ta!”
Bảo Long.
“Mẹ với ba về đi, chúng con nhớ mẹ…’ Bảo Hân như muốn khóc lên.
“Mẹ ơi, Bảo My bị ốm, Bảo My thật đáng thương…” Bảo Vỹ.
“Mẹ ơi… Bảo An ánh mắt đã rưng rưng.
“Cô…” Đế Anh Thy tin rằng nếu như không phải đang gọi video, bọn trẻ chắc chắn sẽ bay tới, vồ lấy cô, giữ chân cô và không buông ra trước khi cô phải đồng ý…
Nhưng mà cô có thể đi sao? Giấu các anh chạy tới thủ đô?
Đế Hoàng Minh và Đế Hạo Thiên đang ngồi trong phòng khách né đi ống kính không nói gì, mặc dù biết nhất định Đế Anh Thy sẽ đến, nhưng họ cảm thấy rằng họ nên nhanh chóng đồng ý với bọn trẻ.
Lâu quá, khiến cho tâm trạng của họ càng thêm nôn nóng…
“Mẹ ơi, mẹ xem Bảo My này…” Video nhắm ngay lên giường.
Đế Anh Thy nhìn thấy Bảo My đang ngủ say, nhỏ bé co ro trong chăn bông, khuôn mặt đỏ bừng, khóe mắt có giọt lệ, không biết là khóc khi tỉnh, hay là khóc đến khó chịu rồi ngủ thiếp đi…
Trong nháy mắt đó, Đế Anh Thy rất xúc động, trái tim bỗng nhiên chua xót.