Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1139: Vết sẹo



Dưới mặt nước, Đế Anh Thy chỉ cảm thấy lưng mình cứng lại, bị ai đó ôm lấy, cơ thể dán chặt trên khuôn ngực ấm nóng và rẳn chắc kia.

Còn chưa mở nổi mắt, đôi môi mỏng của anh đã vội vàng hôn cô…

“A?” Bảo An cuối cùng cũng sửng sốt dừng lại.

“Ba mẹ biến mất rồi!”

“Họ đi đâu rồi?”

“Ở trong nước!”

“Rơi xuống biển rồi??”

“Ba mẹ, bọn con tới cứu hai người đây!!!”

“Ba, Mẹ!”

“Ba, Mẹ!”

“Ba, Mẹ!”

Sáu đôi chân nhỏ nhắn đầy thịt ngâm trong nước biến, vì sợ hãi mà không dám tiến lên.

Nhưng vừa nghĩ đến baba và mama, các bé con như được tiếp thêm dũng khí, dũng cảm, liều lĩnh lao xuống nước.

Nhưng vừa rơi xuống nước, cả sáu bé con đều sặc nước biến, hét lên. Vệ sĩ và người hầu đành phải vớt các bé lên bờ…

“Ba, mẹ!”

Sáu bé con lập tức gào khóc thảm thiết “Không sao đâu. Ngài Minh và cô Thy đang lăn biển thôi mà, họ sắp lên rồi? Vệ sĩ giải thích.

“Lặn là gì cơ ạ?” Bảo Vỹ hỏi trong nước mắt.

*Con không thích lặn đâu…” Cô bé lắng lặng ngồi trên mặt đất khóc đến không thế thở ra hơi.

“Ba, Mẹ!”

“Ba, Mẹt”

“Ba, Mẹ!”

“Ba, Mẹt”

Dưới mặt nước mà Đế Anh Thy vẫn nghe thấy tiếng khóc của mấy bé con. Có chuyện gì vậy?

Cô đấy Tư Hải Minh ra, nối lên khỏi mặt nước, tiếng khóc của các con lại càng thêm rõ ràng hơn.

Cô quay ra nhìn thì đã thấy sáu bé con đang đứng ngâm chân trong nước biển, nhìn theo hướng cô mà khóc thảm thiết Tư Hải Minh nổi lên mặt nước theo cô, bàn tay to lớn vuốt qua mái tóc đen.

“Ba, Mẹ!”

Đế Anh Thy lườm Tư Hải Minh bên cạnh, bơi về bờ cát.

‘Vừa đặt chân lên nền cát mịn, sáu bé con đã vội lao đến, ôm chặt lấy chân cô.

“Mẹ, mẹ đừng đi nữa mà..”

“Con không thấy mẹ…”

“Con… Con nghĩ mẹ không cần bọn con nữa…

“Biến thật đáng sợi”

Đế Anh Thy kinh ngạc bởi sự mẫn cảm của mấy bé con. Cô chỉ đi lặn biển một chút thôi mà dọa mấy đứa đến vậy rồi Bởi mẹ ruột của chúng bỏ đi nên mấy bé con có bóng ma tâm lý ư?

“Không sao đâu mà, Mẹ chỉ đi lặn thôi, lần sau sẽ không đi nữa” Đế Anh Thy xoa đầu mấy bé, an ủi.

Bởi quần áo cô ướt hết rồi nên cả nhà đành đi về.

Tư Hải Minh và Đế Anh Thy về thay quần áo, còn sáu bé con thì về phòng tắm rửa.

Đế Anh Thy cầm áo ngủ nhìn Tư Hải Minh: *Anh không đi tắm à?”

*Có chứ” Tư Hải Minh xoay người đi tẩm Đế Anh Thy cảm thấy hơi bất ngờ, cô còn tưởng anh định vô liêm sỉ ở lại đây, không chịu đi nữa cơt Tư Hải Minh đi vào phòng ngủ chính.

Vừa vào trong, anh liền cởi đống quần áo ướt đến nỗi dính cả vào cơ thể, lộ ra vết sẹo ghê người sau lưng. Đó là vết sẹo để lại từ hồi cháy hầm rượu cách đây ba năm, từ sự lồi lõm trên có thể thấy được vết thương năm ấy nghiêm trọng đến mức nào, gần như chiếm hết toàn bộ lưng của anh.

Chưa bao giờ anh lộ lưng trước mặt Đế Anh Thy, dù có cởi trần cũng chỉ để lộ phần ngực trước.

Sau khi Đế Anh Thy tắm rửa thay đồ ngủ xong, liền đi thăm sáu bé con của mình.

Không có ai ở phía sau, cô đành tới phòng ngủ chính.

Đế Anh Thy vừa đi nhanh tới phòng ngủ vừa nghĩ, đêm nay Tư Hải Minh định ngủ ở phòng ngủ chính à? Cô không khỏi đỏ mặt, cảm giác ngủ cùng giường với anh, cũng khổ thân anh quá…

Cửa phòng ngủ không đóng, tiếng trẻ con truyền từ trong phòng ra.

*Ba giấu mẹ đi đâu rồi? Sao con không thấy mẹ?” Bảo Nam kiêu ngạo lên tiếng, “Nhất định là ba giấu mẹ đi rồi. Ba luôn muốn cướp mẹ của bọn con!” Bảo Long tiếp lời.

Đế Anh Thy bật cười đẩy cửa ra, bước vào.

Nhìn thấy Tư Hải Minh đang bị sáu đứa con quấn ấy, hình như anh cũng vừa tắm xong, hông còn quấn một chiếc khăn tắm. Cơ thể hiển hiện trước mặt có dáng người vô cùng quyến rũ, gợi cảm, ấn chứa một sức mạnh to lớn khiến người ta nhìn đã thấy đỏ mặt.

Đế Anh Thy liếc qua hình xăm “Anh Thy” trước ngực anh rồi đột ngột dời mắt. Trong chốc lát, tầm mắt của cô dao động, lòng chợt quặn đau.

Bóng dáng của Tư Hải Minh phản chiếu trên cửa kính đối với ban công ngoài trời, bóng.

đêm khiến thân hình của anh càng thêm rõ ràng, bao gồm cả vết sẹo đáng sợ sau lưng anh. Dường như nơi đó không còn một mảnh da nào nguyên vẹn.

Tại sao lưng anh lại trở nên như vậy…

Đường như Tư Hải Minh nhận ra điều gì đó, mắt đen hơi trầm xuống, nói: “Mẹ đến rồi kìa!”

Sáu bé con vừa thấy mẹ liền mừng rỡ chạy tới…

“Tối nay con phải ngủ với mẹ!”

“Mẹ, không?”

Tối nay con có thể ngủ cùng mẹ được.

*Ngủ chung với nhau!”

“Con không ngủ một mình được đâu…”

*Mẹ, ba tám người chúng ta ngủ với nhau!”

“Được!”

Tư Hải Minh hỏi: “Quên mất ba mẹ phải sinh em trai em gái cho các con à?”

Sáu bé con không nói, trong sáng nhìn mama.

Vừa muốn ngủ với mẹ, vừa muốn ba và mẹ sinh em trai, em gái, thật mệt mỏi…

“Em dẫn các con về phòng ngủ trước đi, anh mặc quần áo đã” Tư Hải Minh nói với Đế Anh Thy.

Một lúc sau, Đế Anh Thy mới hoàn hồn, đáp: Cô không nói gì nữa, dẫn bọn nhỏ ra ngoài.

Sau khi Đế Anh Thy rời khỏi phòng, mắt Tư Hải Minh trầm xuống đầy u ám. Anh xoay người, thấy hình phản chiếu của chính mình trên cửa kính. Vậy là cô ấy đã thấy vết sẹo.

Có phải cô ấy bị dọa sợ mất rồi không…2 Đến đêm, sáu bé con chủ động đi ngủ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nên để ba mẹ sinh em trai em gái vẫn hơn. Chờ hai người sinh em bé xong rồi ngủ cùng nhau sau cũng được mài Điều quan trọng là, nếu có em trai hoặc em gái, mẹ sẽ không bỏ đi nữa!

Đế Anh Thy còn muốn nán lại chỗ các con lâu hơn nhưng lại bị Tư Hải Minh lôi đi.

Lôi thẳng lên giường…

“AI” Đế Anh Thy bị đặt xuống giữa giường, thở không ra hơi, đôi mắt dập đềnh sóng nước nhìn người đàn ông phía trên.

Rồi cô chợt nhớ đến vết sẹo đáng sợ ấy Tuy chỉ một mình ngồi cùng sáu bé con một lát thôi nhưng cô vẫn có thế miên man suy nghĩ, tai nạn đáng sợ đến mức nào mới có thế tạo thành vết thương nghiêm trọng như vậy?

“Sợ à?” Đế Anh Thy ngơ ngác hoàn hồn.

“Vết sẹo sau lưng anh”

“Vết thương nghiêm trọng như vậy… Anh từng gặp tai nạn à?” Đế Anh Thy hỏi.

“Ừ, hầm rượu ở Minh Uyến cháy ngoài ý muốn, lửa cháy rất lớn. May mà anh không chết” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn Đế Anh Thy thật sâu, như muốn nhìn thấu linh hồn cô.

Đế Anh Thy không nghe ra thâm ý sâu xa trong câu cuối của anh.

Cô chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nơi đó chính là hầm rượu. Một khi bị hỏa hoạn, thì không phải chuyện đùa. Tư Hải Minh có thể sống sót, nhất định là mạng của anh rất lớn!

Đâu chỉ đơn giản là “may mắn”?

“Tôi… Tôi có thế sờ được không?” Đế Anh Thy hỏi.

*Được” Tư Hải Minh cởi bỏ dây áo ngủ, nắm tay Đế Anh Thy kéo về phía tấm lưng mạnh mẽ ấy.

Tay Đế Anh Thy đưa lên thắt lưng anh, dễ dàng cảm nhận được vết sẹo lồi lõm trên đó. Vừa chạm vào, đầu ngón tay của cô đã run lên.

Cho dù là cảm nhận vết sẹo bằng thị giác hay xúc giác, thì nó đều khiến cô cảm thấy vô cùng xúc động.

Tư Hải Minh cảm nhận được cái chạm nhẹ của cô, đôi mắt đen của anh nhìn châm chằm vào biểu cảm tỉnh tế trên khuôn mặt nhỏ bé của cô.

May mà anh không chết, may mà anh lại có được cô…

“Còn đau không?” Đế Anh Thy hỏi.

*Không đau” Mặt Tư Hải Minh gần sát, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Từ lâu đã không sao rồi.?

“Đừng, chờ một lát.. Đế Anh Thy quay đi.

“Hừm?

“Tôi muốn video call với các anh đã”

“Có thể cho tôi mượn di động không?”

Tư Hải Minh có thể đưa cô mượn bao lâu tùy thích. Nhưng quan trọng là, tại sao ba anh em nhà họ Đệ này lại phải gọi video với Đế Anh Thy? Lại còn vào buổi đêm? Cố ý!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.