Trong mắt Đế Anh Thy, bộ dạng của hai anh trai chắc chắn là đang cực kỳ đói khát, nếu không thì tại sao một người ngồi yên bất động, còn một người thì nằm yên bất động? Đến khi thấy cô tới mới giả bộ như không có chuyện gì.
“Hai người tại sao không ăn cơm đi?” Đế Anh Thy đứng trước mặt bọn họ, vừa chán nản vừa tức giận.
“Anh Thy không ăn, các anh trai của em còn có thể nuốt trôi cơm? Không có tâm trạng”’ Đế Hạo Thiên nói. “Nhưng Anh Thy không cân lo lắng, chỉ không ăn một ngày, các anh vẫn có thể chịu được. Chỉ là sợ cơ thể Anh Thy chịu không nổi thôi.”
Cho dù các anh có chịu được hay không thì Đế Anh Thy làm sao có thể chỉ vì thất tình bỏ bữa mà hành hạ các anh của mình được?
Cô biết, từ nhỏ đến lớn mình luôn là viên ngọc quý trong lòng các anh, muốn gì được nấy, đến nỗi chỉ cần hắt xì một cái các anh đã lo quýnh cả lên, càng không nói đến việc bỏ bữa.
Cho dù cô không ăn thì cũng phải đến đầu giường, đút tận miệng thì mới có thể yên tâm được.
Còn bây giờ cô ấy đã không ăn gì một ngày nay, các anh chắc chắn sẽ lo lắng vừa buồn bã cho mà xem…
“Em… em đói rồi, các anh có thể cùng em ăn cơm không?” Đế Anh Thy cuối cùng cũng đầu hàng.
Cô tin rằng, nếu như cô vẫn tiếp tục nhịn đói, thì các anh chắc chắn cũng sẽ bỏ bữa theo mình!
Đế Hạo Thiên hai mắt sáng lên, Đế Hoàng Minh hạ tay trên trán.
“Anh Thy, em muốn ăn cơm rồi?” Đế Bắc Lâm ngó đầu ra từ phía sau.
“Hừ, anh ba thông tin cũng thật là nhanh nhạy?” Đế Anh Thy trên mặt đầy ngạc nhiên.
“Anh trốn sau lưng Anh Thy lâu rồi, em cũng không phát hiện ra anh ba. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, anh ba đói quá, không thể bỏ đói tám múi cơ bụng này!” Đế Bắc Lâm vội vàng kéo Đế Anh Thy đi vê phía phòng ăn.
Đế Anh Thy bất lực, nếu đói như vậy sao anh không ăn đi chứ.
Nhà bếp luôn được chuẩn bị sẵn sàng, trên bàn được bày la liệt các món ăn câu kỳ được bày biện trong những chiếc đĩa xinh đẹp.
Đế Anh Thy dù đói mờ mắt, nhưng vẫn phải theo cách các anh mà dùng bữa.
‘Vì đã đói một ngày rồi nên không thể nhét tất cả thức ăn vào miệng.
Với người anh thứ ba là bác sĩ, Đế Anh Thy phải bắt bắt đầu bằng việc uống canh, để dạ dày có thế thích ứng, Ba anh lớn nhìn em gái yêu quý nuốt trôi thức ăn, trong lòng mới thầm thở phào. Bọn họ ăn hay không không hề quan trọng, quan trọng là em gái nhỏ không thể bị đói, dù một bữa cũng không được.
Đế Anh Thy dưới sự “đông hành” của các anh, cô có thế thất tình, nhưng tuyệt đối không thể tốn thương đến thân thế.
Cô bên ngoài tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng thực ra bên trong nội tâm cô luôn trống rỗng. Cô biết, đó chính là mùi vị của tình yêu tan vỡ.
Trái tìm cô đã bị một hình bóng của một người đàn ông chiếm lấy, và khi hình bóng đó rời đi, để lại trong cô chính là cảm giác bây giờ.
Cô phải làm quen với nó, và sau đó quên đi..
“Anh ba, em muốn ra ngoài chơi” Sau khi đổi lại váy liền đơn sắc giản dị, cô đi xuống lầu.
“Ở đâu?” Đế Bắc Lâm trên tay cầm món tráng miệng vừa mới làm xong, mặt vô cùng mong chờ hỏi.
Đế Anh Thy khẽ đưa tay nhón lấy một miếng điểm tâm, bỏ vào miệng: “Chà, ngon lắm”
“Anh cũng đi!”
“Không cần đâu, em muốn đi dạo một vòng quanh đảo, giải tỏa tâm lý” Đế Anh Thy nói xong liền bỏ nốt miếng điểm tâm vào miệng, xoay.
người bước đi. Một Hào ở phía sau vội vàng chạy theo, khi vừa nhảy xuống cầu thang, đôi chân nhỏ do quá phấn khích mà bước hụt, nên nó liên ngã lăn xuống. Rất nhanh sau đó, nó liền bật dậy và tiếp tục chạy theo gót chân của Đế Anh Thy.
Đế Bắc Lâm ghen ty nhìn theo, hậm hực bỏ miếng điểm tâm vào miệng, muốn đi theo nhưng sợ em gái giận nên đành nhẫn nhịn.
Đế Anh Thy luôn ở trong Bảo Thành, cảm thấy vô cùng bức bối.
Dù biết rằng không nên nghĩ tới, nhưng quả thực là việc này càng nghĩ càng tức giận.
“Anh Thy!”
Đế Anh Thy quay đầu lại, liền nhìn thấy Tân Hành Chỉ từ trong vườn nho bước ra.
Tần Hành Chi bước tới, không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Đế Anh Thy “Sao lại nhìn em như vậy? Hay là không nhận ra em nữa rồi?”
“Không nhận ra em? Anh còn có thể gọi được cả tên em nữa là” Tân Hành Chỉ cười thầm: “Nghe nói em đã trở lại, đúng lúc anh cũng muốn đi thăm em”
Đế Anh Thy nghĩ thầm, em thì lại chẳng muốn tìm anh đâu, chỉ là muốn đến bãi biển, đúng lúc đi qua đây mà thôi.
Cô có chút lơ đễnh, không tập trung.
“Một Hào cũng ở đây?” Tân Hành Chỉ liền bế Một Hào lên, vuốt vuốt bộ lông của nó.
*Gâu ‘ Khóe miệng Một Hào cong lên, giống như một thiên sứ nhỏ đang cười “Em đi đâu vậy?” Tân Hành Chỉ hỏi.
“Bờ biển”
“Anh đi cùng em”
Khi đến bãi biển, Đế Anh Thy chậm rãi đi dọc theo bờ biến, bên cạnh là Tần Hành Chỉ, Một Hào ở phía sau đã ngã xuống rất nhiều. Nó hết chạy lại dừng, sau đó nhìn chấm chằm bất động vào mặt nước. Bởi vì nó nhìn thấy những con cá nhỏ dày đặc . Móng vuốt của nó cố vươn ra để bắt cá nhưng khi chạm nước thì lại rụt lại.
Đế Anh Thy không để ý đến những đợt sóng đang ập tới, Tân Hành Chỉ ở bên cạnh liền kéo người cô sang bên.
“Nếu em muốn làm ướt giày, anh sẽ không kéo em nữa” Tân Hành Chỉ nói.
Đế Anh Thy nhìn xuống đôi giày da đế bệt được đặt may riêng, một bên giày vẫn còn nạm kim cương thật, sáng bóng của mình.
Gió biến thổi tới làm mái tóc đen mượt của cô tung bay. Cảnh biến nên thơ như vậy, ấy mà cô lại không có tâm tình thưởng thức.
“Có muốn đến bến tàu ăn bề bề không? Hay là ra biển chơi?“ Tân Hành Chỉ hỏi “Hành Chỉ, em lại thất tình rồi!” Đế Anh Thy ‘thở dài bất lực nói.
Khi Tân Cảnh Chỉ vừa gặp cô, anh đã phát hiện cảm xúc của cô có chút không thoải mái.
Mỗi khi từ thủ đô Hải Hạ quay về đều như thế này, không cần nghĩ cũng biết là vì sao.
“Không phải là lại đi tìm, đó là Tư Hải Minh.
Đây là kết quả lúc đầu em bướng bỉnh cố gắng.
Nhưng em không hối hận nữ cảm giác đó như thế nào” Đế Anh Thy tự an ủi . Ít ra em cũng biết mình.
“Tan vỡ trong tình yêu là điều bình thường. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng 90% mọi người đều từng trải qua những cuộc tình tan vỡ”
“Thật sao? Sao em cảm giác rằng trên đảo Trân Châu chỉ mình em từng thất tình vậy?”
“Cũng chẳng có mấy người” Tân Hành Chỉ nói.
Những ngón chân của Đế Anh Thy nhẹ nhàng đạp lên lớp cát mỏng manh mềm mại, cảm giác vô cùng bức bối. Thất tình là chuyện bình thường, cô ấy vì người thay thế mình thất tình, cũng quá là hạ thấp bản thân.
Giống như thể, chỉ có cô đang yêu còn người kia chỉ là đang hoài niệm. Còn chẳng thế tính là tình yêu.
“Em muốn uống rượu” Đế Anh Thy nói.
“Được”
Sau khi đi đến vườn nho, Đế Anh Thy ngồi vào bàn, Tân Hành Chỉ rót rượu cho cô. Anh cho rằng giờ phút này Đế Anh Thy muốn uống rượu vì tốn thương tình cảm, anh sẽ không ngăn cản, và cũng không nên ngăn cản.
Dù sao cũng an toàn hơn để cô ấy chạy ra khỏi đảo Trân Châu.
Tân Hành Chỉ nói: “Em uống bao nhiêu cũng được.
“Tại sao? Anh nghĩ em uống rượu để giải tỏa phiền muộn sao? Chỉ là em đã lâu không uống rượu của anh, nên em muốn nếm thử thôi? Đế Anh Thy phủ nhận. Cô nhấp một ngụm rượu với vẻ mặt chua xót: ‘A…. vẫn khó uống như vậy.
Nhưng thật kỳ lạ khi em lại nhớ mùi vị này”
“Đây là sự độc đáo của rượu vang của anh”
Đế Anh Thy không nói lời nào, nghĩ đến hương vị của loại rượu này, thật giống như là yêu, không nên chạm vào lại chạm vào, kết quả lại biến thành nhớ nhung? Mà nhớ nhung thì cũng có nghĩa là mất đi rồi.
Đế Anh Thy khẽ ngẩng đầu, rót hết rượu vào bụng.
“Em uống từ từ thôi” Tân Hành Chỉ nói.
“Anh cũng uống đi, đừng chỉ nhìn em uống như vậy” Đế Anh Thy nói Tân Hành Chi nhấp một ngụm tượng trưng, anh còn phải trông chừng Đế Anh Thy.
Đế Anh Thy không muốn say, nhưng cô không thể không uống. Uống được vài ly, khuôn mặt cô đỏ bừng, mắt lim dim. Cuối cùng cũng không thể chịu nối, đầu cô cứ thế đặt trực tiếp xuống bàn, bất tỉnh nhân sự.