Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 1187: (2169) tại biệt thự view biển



Edit By Trà Nữ Lê

“Tuyệt vời cái gì?” Đế Hoàng Minh ánh mắt càng thêm khủng bố “Các cậu có biết mình đang làm cái gì không? Trước khi Anh Thy mất trí nhớ đã cùng nói với chúng ta những gì?”

Đế Hạo Thiên cùng Đế Bắc Lẫm không nói lời nào, vẻ mặt nghiêm túc, bất an

Anh Thy trước khi bị thôi miên từng nói, lãng quên quá khứ, không muốn dính đến tình yêu, chỉ cùng sống với người thân

Đế Hoàng Minh không nói thêm câu nào, quay người đi

Ai cũng biết hiện tại nếu đi tìm Anh Thy quay trở về là không được

Sẽ chỉ làm cho Anh Thy thêm tức giận, bởi vì trong lòng nàng các anh trai đã đồng ý

Chỉ có thể là chờ vài ngày nữa rồi mới đi đón nàng về, bộ dạng này…

Chương Vỹ đến biệt thự view biển đưa điện thoại nhân tiện mang theo hồ sơ quan trọng của cty. Anh cảm thấy làm cấp dưới còn phải căn dặn cấp trên công việc cũng thật là đau nát tâm can

Từ sau khi Đào Anh Thy chưa chết trở về, ngài Hải Minh liền không có làm việc tốt

Cho dù là ở trong công ty, đó cũng chỉ là thân ở đây mà lòng ở Đảo Trân Châu

Khi người trở về, vẫn là không đến công ty, lúc nào cũng nhìn chằm chằm Đào Anh Thy. Đây cũng là do ba anh trai kia mà ra, sớm đồng ý sẽ không tốt hơn sao? Tất cả đều sẽ vui vẻ!

Chẳng qua làm người cùng một nhà nhưng đứng ở phía ngài Hải Minh mà nói tâm tình không giống nhau à!

Giống như gả con gái đi lấy chồng, lại nói trước kia ngài Hải Minh quả thực không tưởng tượng nổi…

Chương Vỹ đi trên bãi cát, đi lên phía trước, xa xa nhìn thấy cây cọ, dưới gốc cây có hai người

Đế Anh Thy một mình nằm trên võng, trên tay cầm điện thoại của ngài Hải Minh chơi, trên mặt với vẻ mặt kích động, khẳng định là đang chơi game. Người đứng đầu tập đoàn Vương Tân lừng lẫy đang đứng bên cạnh một mặt cưng chiều mà nhìn Đế Anh Thy, hai cái đầu tụ cùng một chổ

Chương Vỹ cảm thấy sếp của anh có vẻ rất thích thú, hưởng thụ hạnh phúc. Trời có sập thì cũng không liên quan đến anh, chỉ cần người ở trước mắt

Chương Vỹ đi lên phía trước hai người đều không liếc một cái, cảm thấy không mở miệng không được “Ngài Hải Minh, đây là điện thoại”

Tư Hải Minh mới chuyển động cái cổ cao quý

Chương Vỹ đưa điện thoại di động đến, chào hỏi Đế Anh Thy “Đế tiểu thư, đã lâu không gặp”

“Chương Vỹ khỏe không”

Tư Hải Minh đưa điện thoại cho nàng, Đế Anh Thy cầm lấy, nghĩ thầm sau này mình sẽ không được vứt lung tung, bằng không phải để cho Tư Hải Minh mua bao nhiêu điện thoại nữa à?”

“Tư Hải Minh anh đi làm việc đi? Em ở đây nằm, anh mau đi đi!” Đế Anh Thy hiểu chuyện nói

“Anh không vội”

Đế Anh Thy nhìn về phía Chương Vỹ trên tay đang nắm hồ sơ, dày cộm “Không phải sao?”

Tư Hải Minh ánh mắt đảo qua

Chương Vỹ lập tức cảm thấy xung quanh bao phủ mùa đông lạnh giá

“Lên bên trên chờ đó” Tư Hải Minh mở miệng

“Vâng” Chương Vỹ quay người chạy

Tư Hải Minh nâng hàm dưới của Đế Anh Thy, bá đạo hôn “Không muốn anh ở cùng em? Hả?”

Đế Anh Thy bị hôn đến thở hồng hộc, nước mắt run rẩy “Không… không phải à…”

“Em để anh đi làm” Tư Hải Minh biểu lộ bị tổn thương

“Vậy anh muốn em phải làm sao?” Đế Anh Thy chu môi

“Thích em lúc nào cũng ở bên cạnh” Tư Hải Minh mắt đen sáng rực mà nhìn xem nàng

Đế Anh Thy ngường ngùng đỏ mặt, bị khí thế của anh quấn quanh không thể hô hấp “Sau này anh sẽ cảm thấy phiền”

“Vĩnh viễn sẽ không” Tư Hải Minh tiếng nói trầm trầm

Đế Anh Thy ánh mắt trong veo nhìn anh am hiểu mắt đen, tim đập nhanh “Anh…anh nhắm mắt lại”

Tư Hải Minh nhắm mắt lại, hai giây sau, đôi môi anh truyền đến cảm xúc mềm mại, thơm ngọt hương vị, mắt đen khẽ nhếch lên mê luyến, thần sắc giật mình lo lắng

Tay ôm sau gáy của Đế Anh Thy hôn mãnh liệt

“Không…không được…” Đế Anh Thy ngó mặt đi chổ khác, hô hấp thở gấp gáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.