Dự định tám người ra biển bây giờ lại biến thành mười người ra biển
Du thuyền theo gió vượt sóng tiến lên, trên du thuyền bao gồm ba tầng, mọi người đều đứng tầng cao nhất, dù sao thì đứng ở trên cao sẽ nhìn được xa hơn
Sáu đứa trẻ trải đồ ăn và đồ chơi trên mặt đất…
“Của em, của anh, của em, anh…”
“Đây là của anh mua!”
“Cái này không phải anh mua!”
“Anh không thích cái này!”
“Sao lại chỉ có ba túi chocolate?”
“Bảo An tại sao lại đi mua bút?” Bảo Nam nói xong liền liếc mắt nhớ lại ai đã mua!
“Hửm?” Bảo An cảm thấy có cái gì đó không đúng
“Được rồi!” Bảo Nam tiếp tục phân chia
Đế Anh Thy ngồi trên ghế salon nhìn bọn trẻ vui vẻ phân chia đồ ăn, đồ chơi giống như là ‘chiến lợi phẩm’, nàng còn lo lắng tâm trạng của hai người sẽ ảnh hướng đến tâm tình của bọn trẻ, thật sự là không cần lo ngại
Trẻ con dù sao cũng không giống như người lớn có nhiều suy nghĩ phức tạp
Chủ yếu là có cùng với ba mẹ không, cái khác đều không quan trọng!
Có Tần Kính Chi và Kiều Như An ở một bên sự cảnh giác của Đế Anh Thy ở trong lòng cũng giảm xuống
“Bọn trẻ thật đáng yêu, lớn lên chắc chắc sẽ rất xinh đẹp!” Kiều Như An khen “Một thai sáu đứa bé thật sự là gien tốt, thật là hâm mộ!” Nói xong, còn hướng ánh nhìn về phía Tư Hải Minh một chút. Ánh nhìn tuy ngắn ngủi nhưng lại khắc họa trong lòng
Đế Anh Thy nói “Tôi cũng ước như vậy”
Kiều Như An thần sắc có chút áy náy, hướng nhìn bên cạnh Tần Kính Chi. Có phải là mình nói nhầm rồi không?
Tần Kính Chi cho cô ta một ánh mắt bình tĩnh
Lúc này Bảo Vỹ chạy tới Đế Anh Thy tưởng rằng con gái tìm mình nhưng không ngờ lại chạy đến trước mặt Tần Kính Chi “Bác ơi, trong phòng của con có rất nhiều đầm công chúa xinh đẹp, bác mau mau đến xem đi?”
Tần Kính Chi nghĩ tới việc mình tặng quà sẽ làm cho bọn nhỏ bớt đi cảnh giác nên nội tâm anh ấy rất vui vẻ “Được!”
Bảo Vỹ nắm một ngón tay của Tần Kính Chi “Đi”
Tần Kính Chi liền bị Bảo Vỹ kéo đi xuống boong tàu
Không bao lâu Bảo Hân cũng chạy đến trước mặt Kiều Như An “Chị ơi, cảm ơn quà của chị!”
Kiều Như An làm cho ngượng ngùng nói “Gọi tôi…chị sao?”
“Đúng vậy ạ, chị rất trẻ và xinh đẹp, nên phải gọi là chị rồi!” Bảo Hân miệng nhỏ ngọt nào nói “Chị ơi, em muốn đi toilet, có thể dẫn em đi không?”
Kiều Như An có chút chần chờ nhìn về phía Tư Hải Minh cùng Đế Anh Thy
Đế Anh Thy nói “Bảo Hân, mẹ dẫn con đi”
“Con không muốn con không muốn, con muốn chị dẫn cho đi cơ!” Bảo Hân nũng nịu
“Bảo Hân phải nghe lời…”
“Không sao, tôi dẫn đi!” Kiều Như An nhìn Bảo Hân nói “Chúng ta đi nào?”
“Vâng!” Bảo Hân vui vẻ cùng Kiều Như An rời khỏi boong tàu
Tần Kính Chi cùng Kiều Như An đều bị con lôi đi, còn bốn đứa trẻ thì lại đang chơi đùa bên kia dường như không hề hay biết bên này đang có chuyện gì
Đế Anh Thy nếu như là đoán không ra thì thật là quá ngốc mà
“Đây là chủ ý của anh?” Đế Anh Thy không vui nhìn anh đang ngồi trên ghế salon khí thế thâm trầm
Tư Hải Minh hai tay đang chéo nhau “Anh thề với trời, không phải anh dạy”
Đế Anh Thy khẽ nhíu mày, loại này…chẳng phải là đang tác hợp nàng với Tư Hải Minh sao, so với việc Tư Hải Minh bị ép buộc còn khó chống đỡ hơn. Nếu như không có người dạy sao lại có thể nghĩ ra? Con của nàng có phải là thông minh xuất chúng không?