Nhưng do tối hôm qua cô ấy trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, rất muốn biết Tư Hải Minh có phải đang ở cùng phòng với Đế Anh Thy hay không nên mới đi ra nhìn một chút
Không ngờ rằng ở gốc hành lang kia Tần Kính Chi đang theo dõi phòng nào đó không nhúc nhích
Cô ấy nghĩ chắc là Đế Anh Thy đang ngủ trong phòng, sau đó liền thấy Tư Hải Minh bước vào, tiếp theo là sáu đứa nhỏ bị hầu gái bế ra ngoài
Còn Tư Hải Minh thì không có trở ra
Không cần hỏi cũng biết là xảy ra chuyện gì
Khiến cho nội tâm cô ta rất đố kị đồng thời cũng nhìn thấy được cảm xúc đau đơn được bộc lộ trên gương mặt của Tần Kính Chi
Nếu như không thích Đế Anh Thy thì sao lại có khuôn mặt như thế
Thật đúng là cô ấy chưa từng nghĩ tới
Nhưng mà nhiều năm sống trên đảo Đế Anh Thy không hề hay biết Tần Kính Chi có cảm xúc với mình sao?
Nếu như Đế Anh Thy biết thì sẽ không phản ứng như thế đâu?
Kiều Như An trong lòng có dự tính…
“Anh Thy, khi nào em về đảo Trân Châu?” Tần Kính Chi hỏi
“Trở về em liền đi” Đế Anh Thy nói
Tần Kính Chi sững sờ, hơi kinh ngạc, lập tức che dấu cảm xúc “Được, chúng ta cùng đi”
“Không cần lo cho em, hai người cứ chơi thoải mái, em cũng không phải không biết đường về nhà” Đế Anh Thy chưa có báo anh trai tới đón bởi vì nàng không muốn chờ đợi mà muốn lập tức rời khỏi Kinh Đô
Dường như nếu đợi tiếp nàng sẽ phải xảy ra chuyện…
Tần Kính Chi ôn nhu cười “Chơi cũng đã chơi nhiều, tới mấy ngày vẫn cảm thấy đảo Trân Châu là tốt nhất”
Đế Anh Thy nhìn về phía Kiều Như An hỏi “Như An, cô cũng cùng chúng tôi trở về sao?”
“Mọi người về thì tôi cũng về, lần sau muốn thì lại đến Kinh Đô thôi” Kiều Như An khéo hiểu lòng người
Đế Anh Thy liền không nói thêm gì
Chỉ muốn sớm một chút rời khỏi Kinh Đô, không muốn tiếp xúc với Tư Hải Minh
Con muốn mẹ thì nàng sẽ tới, nhưng không phải bây giờ
Tư Hải Minh đi đến phía sau lưng, Đế Anh Thy xương sống lưng vô ý thức cứng lại, quay người liền muốn rời đi
Nhưng vừa mới di chuyển thân, nhìn thấy con ở cách đó không xa nàng lại nhịn xuống
“Buổi sáng gió lớn, mặc thêm áo lạnh” Tư Hải Minh choàng lên vai nàng cái áo màu trắng, gài lại. Màu trắng tôn thêm vẻ đẹp của nàng thêm
Đế Anh Thy buông thõng ánh mắt, sắc mặt đạm mạc
Hình ảnh này nhìn vào rất tình cảm, nên nàng có cự tuyệt cũng không được…
Nhưng người ngoài nhìn vào thì lại nhận thấy trong mắt Tư Hải Minh đối với Đế Anh Thy rất cưng chiều, Đế Anh Thy vì vui vẻ mà thẹn thùng
Tần Kính Chi thích Đế Anh Thy, Kiều Như An thì thương thầm Tư Hải Minh nên hai người kia đều dời mặt đi chổ khác
Ăn cơm trưa tại du thuyền sau đó liền trở về
Đế Anh Thy ở đâu Tư Hải Minh như cái bóng
Từ lúc mặc cho nàng cái áo choàng anh liền một mực bên cạnh nàng không rời, như hình với bóng
Đừng nói là Tần Kính Chi, đến Kiều Như An cũng không có cơ hội tới gần
Phảng phất Đế Anh Thy như là chỉ tập trung vào mỗi Tư Hải Minh
Con cái dĩ nhiên là không tính, bởi vì có con bên cạnh hai người thì người ngoài nhìn vào mới không có sơ hở
Sau khi con đi ngủ, Đế Anh Thy ra khỏi phòng, ghé vào thành thuyền phía trước, mê mang nhìn về hải vực phía xa, áo choàng trên vai cùng mái tóc đen dài bị gió thổi tung bay, khiến vẻ đẹp nàng lưu luyến
Nàng ở đây cũng được một tuần, nàng dự định lúc đầu chỉ ở lại một buổi tối. Tình thế vượt quá giới hạn cứ thế mà phát triển, khiến cho lòng nàng rất bực bội, không làm sao cho bình ổn lại
Trên thực tế vấn đề của nàng chỉ là vây quanh sự tồn tại của Tư Hải Minh và con
Hết lần này đến lần khác, hết chuyện này rồi đến chuyện kia không cách nào giải quyết…
Phải liệu làm sao…
Đế Anh Thy một tay vịn trán, một tay vịn trên thành thuyền, rất bất lực…