Đế Hạo Thiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng Tư Hải Minh như muốn tạo thành hai cái lỗ lớn
Tại cửa tiểu khu, Tư Thái Lâm chạy lại phòng gác cổng“Chú ơi, chị của em trở về rồi sao?”
“Cháu sao lại tới đây?” Chú gác cổng nhức đầu
“Cháu xin lỗi, cháu ở ngoài cửa chờ không cẩn thận ngủ gục…anh chị của cháu trở về rồi sao?”
Chú gác cổng nói “Ở đây không có Đào Anh Thy, cháu đã lầm rồi. Người nhà của cháu đâu? Để người nhà dẫn cháu về!”
“Không phải, chị của cháu tên Đào Anh Thy, lần trước cháu cũng tới một lần, chú…chú không nhìn thấy sao. Chị của cháu ở phòng 801 ạ!” Tư Thái Lâm nói . Đam Mỹ Hài
Gác cổng chần chờ. Gần đây 801 đúng là có người ra vào, trước đó thì bảo là đang ở nước ngoài. Có người lớn, còn có sáu đứa bé, trong đó đúng là có một cô gái trẻ
Đứa bé này chú chưa từng gặp qua, có phải là lúc đổi trực ban thì đã tới?
“Cháu ở đây, chú đi lên xem một chút. Nếu gạt chú chú sẽ mách với Thầy giáo, có hiểu không?
“Cháu đảm bảo sẽ không gạt chú!”
Chú gác cổng chạy đi một chuyến
Người mở cửa là Đế Hạo Thiên “Có việc?”
“Tôi không muốn quấy rầy, là như vầy có một cậu bé nói muốn tìm chị gái ở căn hộ 801. Cậu bé đã ở ngoài đợi ba bốn tiếng rồi, nhìn rất đáng thương nên tôi đã đi lên đây hỏi thăm thử” Gác cổng nghĩ thầm, có phải là sáu đứa bé nhưng thật ra là bảy không? Bị thất lạc một đứa?
Bảo Vỹ đang ôm một đôi chân dài của bác, thò đầu ra sau tò mò mở to đôi mắt khả ái “Cậu bé nào, nhỏ giống chúng cháu sao?”
“Đúng đúng đúng, lớn cỡ trương các cháu!”
Đế Anh Thy đi đến hỏi “Ở đâu?”
“Tại phòng gác cổng à!”
“Tôi đi xem một chút” Đế Anh Thy quay đầu nói “Anh hai, anh ba em đi xem một chút sẽ về ngay”
Nói xong liền đi theo chú gác cổng
Đế Anh Thy đoán là ai, chính là Tư Thái Lâm
Cậu bé thế mà ở đây chờ ba bốn tiếng sao?
Trong thang máy lúc này khá yên tĩnh, chú gác cổng có chút không được tự nhiên liền nói đến chủ đề những đứa bé. Mà nếu đúng cùng căn hộ 801 là chị em thật lỡ may chú đuổi cậu bé đi không phải là đắc tội với gia đình sao?
“Trước đó cậu bé có tới qua một lần, tôi cho là cậu bé tò mò không có quan tâm lắm liền để cậu bé trở về. Không nghĩ là cậu bé không đi, một mực đứng ở ngoài cửa chung cư chờ, còn ngủ gật. Vừa rồi vội vàng chạy vào tôi nhìn cậu bé không giống nói láo cho nên mới chạy lên hỏi”
“Cảm ơn”
“Không…không có gì”
Đế Anh Thy hướng đến phòng gác cổng, xa xa nhìn thấy Tư Thái Lâm đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa
“Tư Thái Lâm”
Tư Thái Lâm nhìn chị gái đang đi tới, ánh mắt sáng lên, đứng dậy lập tức chạy tới, khắc chế đứng trước mặt chị “Chị ơi, em biết là chị đã trở về, em một mực chờ đợi chị!”
Đế Anh Thy nhìn cậu bé kích động đến phiếm hồng khuôn mặt nhỏ, khẽ thở dài, ngồi xổm người xuống, sờ sờ mặt cậu “Ba đưa em đến đây?”
Tư Thái Lâm lắc đầu, ánh mắt ủy khất “Em đến một mình…”
“Một mình?” Đế Anh Thy kinh ngạc. Chẳng lẻ trốn Tư Triều Vũ tới? “Em tới đây bằng cách nào?”
“Có một người chú tốt bụng đưa em đến tiểu khu”
Đế Anh Thy thật sự là bị cậu bé hù đến, năm tuổi nhiều đứa trẻ trong thành phố bị lạc, nếu không may gặp người xấu phải làm sao đây? Nhìn cậu bé nàng không đành lòng đi trách cứ