Buổi tối anh ấy hẹn người bạn hợp tác với anh ấy gặp mặt ở quán bar.
Đi qua quầy bar anh ấy sửng sốt một lát, xoay người lại, nhìn người ngồi một mình uống rượu ở quầy bar. Cố Mạnh sửa sang lại cảm xúc, chạy đến ngồi xuống bên cạnh. chương Vĩ nhìn anh ấy: “Tôi không mời anh ngồi cạnh tôi.” “Không phải anh đang đợi tôi sao?” Cố Mạnh ra hiệu với người pha rượu: “Giống anh ta”
“Anh suy nghĩ nhiều quá, tôi đến thành phố Tân công tác. Hết cách rồi, lãnh đạo bận dỗ dành bà xã, chuyện đi công tác phải để tôi làm thôi” chương Vĩ uống một ngụm rượu, thản nhiên bình tĩnh nói, trong lời nói mang theo vẻ buồn phiền và bất đắc dĩ.
Anh ta nói cũng không khác mấy, chỗ nào cũng có tài sản của Tư Hải Minh. Chẳng qua trước đây đến thành phố Tân đều là anh Kim, không phải anh ta.
“Chuyện đi công tác như thế này, hẳn là có rất nhiều người trong Tập đoàn Vương Tân muốn gánh vác đúng không? Là thư ký Chương có năng lực, anh Hải Minh mới trọng dụng anh”
Cố Mạnh dừng lại một lát: “Chỉ là tôi nghĩ mãi không ra, tại sao anh Hải Minh cứ giữ chặt tôi không buông? Khi ở thủ đô cũng thế, bây giờ ở thành phố Tân cũng thế. Để tôi nghĩ xem, sau khi tôi bị giam bốn mươi tám tiếng xong, anh Hải Minh có đến sở cảnh sát. Là vì Đào Sơ Tâm để lại một câu trong điện thoại sao? Vậy thật oan uổng tôi quá, ngay từ đầu Đào Sơ Tâm đã không hài lòng với tôi rồi. Ngay cả những câu như vậy cũng nói ra được, tôi còn bất ngờ hơn các anh ấy chứ.”
“Thật sao? Vậy mà tôi không biết chuyện này chương Vĩ nói.
“Không biết anh Hải Minh có thời gian hay không, tôi muốn tự mình giải thích chuyện này với anh ấy. Cho dù có phán tội chết cho tôi, có phải cũng cần chứng cứ mới được chứ? Đến cuối cùng đổ oan cho tôi, tôi mất đi cũng không chỉ một, hai thứ đâu.” Cố Mạnh nói.
Chương Vĩ không trả lời thẳng. Thân thể xoay sang chỗ khác, nghiêng người ngồi, đối mặt với Cố Mạnh: “Chuyện này anh yên tâm, nếu quả thật oan uổng anh, những gì anh mất đi, anh Hải Minh đều sẽ trả lại cho anh.”
Lời nói này vô cùng điên cuồng.
Cũng làm cho Cố Mạnh đố kỵ và khao khát.
Đây chính là đỉnh cao cuộc sống mà anh ấy mong muốn, không cần phải để ai vào mắt!
“Dùng thủ đoạn này, có phải quá để tiện không?” Khi Cố Mạnh nói câu này, ngay cả tức giận cũng không có.
“Buôn bán như chiến trường, tổng giám đốc Cố hẳn là hiểu rõ đạo lý này hơn hẳn những người khác chứ.” chương Vĩ nhắc anh ấy, công ty, sự nghiệp của anh ấy có được như thế nào.
Chẳng qua là giành được từ nhà họ Xa thôi.
Nếu không hợp tác với Đào Anh Thy, làm sao anh ấy có được địa vị như bây giờ.
“Tổng giám đốc Cố, cho dù trong lúc kinh doanh, cũng nên có nguyên tắc của mình. Nguyên tắc của anh Hải Minh chính là mạnh được yêu thua. Nguyên tắc của anh là gì?” chương Vĩ hỏi. Không đợi anh ấy trả lời, nói thêm: “Tổng giám đốc Cổ, tôi không thể không nhắc anh một câu, anh chọc vào ai không được, lại đi chọc vào người nắm quyền của Tập đoàn Vương Tân? Lại còn đi lại gần gũi với cô Để như vậy. Anh bảo anh Hải Minh nghĩ thế nào đây? Tôi hiểu anh ấy rất rõ, chỉ cần một người đàn ông đến gần cô Đế thôi, anh ấy cũng sẽ không vui. Càng đừng nói là, anh không chỉ chạm vào vảy ngược có một chút như vậy”.
Cố Mạnh bưng ly rượu trước mặt uống một ngụm thật to: “Nói cách khác, anh Hải Minh nhất định phải ép tôi vào đường cùng đúng không?”
“Cần gì phải nói nghiêm trọng như vậy? Tôi nói rồi, nếu anh trong sạch, đương nhiên anh Hải Minh sẽ không oan uổng cho anh. Tổng giám đốc Cố, có câu này anh cũng không xa lạ gì, lần trước ở sở cảnh sát anh hắn cũng đã nghe thấy rồi. Thành thật sẽ được khoan hồng”
“Tôi lấy người ba đã mất ra của tôi xin thề, cái chết của Nguyễn Ngọc Hà không hề có chút quan hệ gì với tôi.”
Câu thề này khiến chương Vĩ sửng sốt một lát, biết rõ ba của Cố Mạnh là sự tồn tại có ý nghĩa như thế nào với anh ấy, có thể lấy người thân ra thề, vậy anh ấy chắc chắn không giết Nguyễn Ngọc Hà rồi.
Nói về logic, là như vậy.
“Tôi chỉ có thể chứng minh trong sạch của mình như vậy thôi. Vì các anh cũng giống như tôi thôi, đều không thể tìm thấy chứng cứ gì có tác dụng” Cổ Mạnh nói.
“Quả thật cũng khiến người ta hơi tin tưởng”
Cố Mạnh uống hết rượu trong ly, nói: “Thật ra tôi hy vọng có thể sớm tìm thấy chứng cứ.” Đứng dậy: “Để tôi trả tiền” Nói xong, bỏ đi.
chương Vĩ nhìn Cố Mạnh rời khỏi quán bar, sau khi không nhìn thấy bóng dáng nữa, gửi bản ghi âm cuộc trò chuyện vừa nãy cho anh Hải Minh.
Chín giờ, bọn trẻ đều đã ngủ. Tư Hải Minh đi. Chẳng qua là từ căn phòng của dì Hà đến chỗ đối diện.
Dựa vào đầu giường, nghe nội dung cuộc trò chuyện từ điện thoại di động vang lên.
Khi Cố Mạnh nói lấy ba mình ra thề, ánh mắt Tư Hải Minh cũng không hề chớp. Không những không rửa sạch nghi ngờ trêи người Cố Mạnh, ngược lại càng khiến anh nghi ngờ, thậm chí thăm dò ranh giới cuối cùng của Cố Mạnh.