Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm Đế Anh Thy rời đi, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa. Anh dựa vào khung cửa, đôi mắt đen mang theo vẻ nuông chiều.
Thật sự muốn kéo cô vào phòng, đè cô xuống dưới người mình, có làm sao cũng đừng hòng trốn được…
Cố Mạnh không hề rời khỏi quán bar. Chỉ đi ra khỏi quán bar ngồi vào xe, xe dừng bên đường thôi.
Một tiếng sau, nhìn thấy chương Vĩ từ trong quán bar đi ra, lập tức lái xe đi.
Chương Vĩ ở đây là muốn bày mưu đặt kể nhằm vào anh ấy.
Suy nghĩ của Cố Mạnh bây giờ là hận không thể lập tức đuổi theo giết chết chương Vĩ!
Nhưng cái chết của chương Vĩ chỉ là tạm thời, vấn đề thật sự là Tư Hải Minh, người mà anh ấy phải đối phó chỉ có Tư Hải Minh. Tư Hải Minh biến mất, anh ấy có thể trở thành người duy nhất! Giết chương Vĩ là hành động không lý trí!
Chương Vĩ đến đây, nếu xảy ra chuyện gì, Tư Hải Minh sẽ tính lên đầu anh ấy. Như vậy, chỉ khiến công ty của mình vào chỗ chết nhanh hơn thôi!
Hiện giờ, anh ấy có cảm giác mình là một con chuột, bị Tư Hải Minh chậm rãi đùa bỡn đến chết.
Nếu Tư Hải Minh thật sự nghĩ như vậy, thế thì anh thật sự quá ngây thơ rồi! Ai là thợ săn, ai là con mồi, còn không biết trước được đâu!
Cố Mạnh trở lại biệt thự, bước vào phòng tắm rồi đóng cửa lại, mở vòi sen ra, sau đó gọi điện thoại.
Bên kia đỗ chuông hai tiếng thì có người bắt máy: “Người nào?” “Giúp tôi giết người.” Cố Mạnh nói”Để Anh Thy, thủ đô Hải Hạ” “Hải Hạ?” “Giá gấp đôi” Đối phương hoàn toàn không chần chờ, lập tức chấp nhận.
Nghề của bọn họ vốn là sống vì tiền. Tuy rằng phía Hải Hạ khá là rắc rối, nhưng trước kia cũng không phải chưa từng đi, tìm một người ‘Sạch sẽ qua đó là được.
Cố Mạnh cúp điện thoại, ném thẻ điện thoại vào bồn cầu rồi ấn nước. Ánh mắt anh ấy âm u đến cực điểm. Tất nhiên, mục đích của anh ấy không phải Để Anh Thy, nhưng nếu Đế Anh Thy chết, đến lúc đó ba người nhà họ Đế sao có thể bỏ qua cho Tư Hải Minh? Cũng không cần anh ấy ra tay thì đã trực tiếp chém Tư Hải Minh thành thịt vụn!
Người mua sắp xếp người đến thủ đô Hải Hạ, chỉ có một người. Mà Tư Hải Minh và Để Anh Thy còn không biết nguy hiểm đã tới gần.
Thứ bảy hôm nay, Tư Hải Minh và Đế Anh Thy mang theo bảy đứa nhỏ đến khu Tây Nam chơi. Chơi hơn một giờ, họ ngồi nghỉ tạm dưới một cây dù che nắng ngoài một quán cà phê bên đường.
Bảy đứa nhỏ mỗi đứa một cây kem, ăn cực kỳ ngon lành. Trêи tay Để Anh Thy cũng đang cầm một hộp kem để ăn, vừa ăn vừa nhìn bọn nhỏ.
Hiện tại chỉ cần mang sáu đứa nhỏ đi ra ngoài chơi, Để Anh Thy hầu như luôn. mang theo cả Tư Thái Lâm.
Sau khi tiếp xúc vài lần, Tư Thái Lâm rõ ràng đã sinh động hơn trước đó nhiều. Được giáo ɖu͙ƈ như vậy, Tư Thái Lâm sẽ khỏe mạnh mà lớn dần.
Để Anh Thy đang trông nom con nhận thấy ánh mắt ở đối diện của Tư Hải Minh, cô không ngẩng đầu nhìn, mà chỉ ăn kem phần mình. Mấu chốt là Tư Hải Minh luôn uống cà phê cũng đang cầm ly kem ăn, không biết anh suy nghĩ cái gì.
“Biết khu vực này tên là không?” Tư Hải Minh hỏi cô. Để Anh Thy bị hỏi mà ngớ ra, nhìn về hướng con đường được trải gạch đất tiền xa xa: “Không phải là khu Tây Nam sao?” Chẳng lẽ còn có tên khác? Cô đã tới mấy lần mà cũng không để ý cái tên của nó, nói chuyện với người khác cũng gọi là khu Tây Nam.
Chẳng lẽ còn có tên riêng à? “Là khu Hoàng Hậu” Tư Hải Minh nhìn sâu vào mắt cô.
Để Anh Thy cũng không có cảm giác gì vì cái tên này, nhưng ánh mắt của Tư Hải Minh cứ như muốn nuốt chửng lấy cô. Giống như “Khu Hoàng Hậu này có liên quan đến cô vậy…
Tư Hải Minh nhìn về Bảo Hân bên cạnh: “Tên này là do ba đặt, biết có ý nghĩa gì không?”
“Con biết!” Bảo Hân. “Con cũng biết!” Bảo Vỹ. “Mẹ là hoàng hậu!” Bảo Hân. “Đúng!” Bảo Vỹ. “Tụi con là công chúa.” Bảo My trợn to đôi mắt ngây thơ. “Mẹ là hoàng hậu, con là hoàng đế” Bảo Nam hưng phấn vì ý tưởng của mình. “Hoàng đế!” Bảo An đang ăn quá mê say. “..” Tư Hải Minh.
Để Anh Thy muốn cười, nhưng không muốn cười cho Tư Hải Minh xem, cho nên phải nhịn tương đối vất vả!
Cái đầu của Bảo Nam suy nghĩ gì thế…
“Không phải!” Bảo Hân sửa lưng anh mình: “Mẹ là hoàng hậu, hoàng đế chắc là ba đó!”.
“Anh là thái tử!” Tư Thái Lâm. “Thái tử sau này cũng là hoàng đế!” Bảo Nam không phục. “Nói nhăng nói cuội!” Bảo Vỹ phun ra một câu nói vàng.
Để Anh Thy đã nghẹn cười đến đỏ mặt, vươn một bàn tay bụm mặt: “Mẹ đi toilet!”
Nói xong thì chạy. Trời ạ, cô mà ở lại tiếp nữa thì sẽ làm nghẹn chết mình mất! Cô bước tới toilet, đi vào toilet nữ.
Trong đó chỉ có một mình cô. Đế Anh Thy nhìn chính mình trong gương, mặt đỏ hồng, lại nghĩ tới lời bảy đứa nhỏ nói, gương mặt không khỏi lộ ra nụ cười hứng thú.
Mà Tư Hải Minh lại đặt tên cho khu Tây Nam này, mặc kệ ánh mắt anh là gì, dẫn đường bọn nhỏ nói ra những lời này làm gì, cô cũng không thừa nhận có liên quan đến mình.
Quan tâm anh đặt tên gì chứ, cứ tùy ý đi! Để Anh Thy làm bộ rửa tay trong toilet, sau đó xoay người mở cửa đi ra ngoài. Mới đi ra, cô sợ tới mức phải dừng lại. Chỉ thấy Tư Hải Minh đứng ở bên cạnh cửa, rất giống đang canh giữ.
“… Anh làm gì thế?” Đế Anh Thy hỏi.
“Chờ em” Tư Hải Minh nói. Để Anh Thy liếc nhìn WC nam đối diện, chắc anh cũng đi toilet, đi xong rồi nhưng thấy cô chưa đi ra nên tiện thể chờ luôn.