“Vì sao cậu không nghĩ chính bản thân mình đã để lộ sơ hở gì? Chỉ biết tìm vấn đề trêи người người khác thôi?” Để Bắc Lâm cười lạnh.
Tư Hải Minh không nói được lời nào. Chẳng lẽ thật sự là anh để lộ sơ hở gì đó sao? “Gọi điện thoại cho Hành Chi, hỏi xem cậu ấy có nói với người bên ngoài không?” Để Hoàng Minh mở miệng nói.
Để Hạo Thiên lập tức gọi điện thoại cho Tần Hành Chi: “Cậu có nói chuyện Tư Hải Minh ở đảo Trân Châu cho người bên ngoài biết không?”
“Người bên ngoài?”
“Không hiểu cái gì gọi là người bên ngoài?” Giọng điệu Đế Hạo Thiên không tốt lắm, vì nếu thật sự là do Tần Hành Chi để lộ ra ngoài, cậu ta sẽ trở thành đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
“Kiều Như An có tính không? Hai ngày trước lúc cô ấy đến vườn nho, em có nhắc đến chuyện đó.” Tần Hành Chi trả lời.
Đế Hạo Thiên nhíu mày nhìn về phía Để Anh Thy.
Vẻ mặt Để Anh Thy cũng rất hoang mang.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đế Hạo Thiên hỏi Để Anh Thy: “Con người Kiều Như An kia như thế nào?”
“Là người tốt, cô ấy sẽ không đến mức chạy tới nói với Cố Mạnh chứ? Cô ấy cũng không quen Cố Mạnh, với Hành Chi thì một chút. Cũng có có thể cô ấy không cẩn thận nói cho ai nghe? Quên đi, để em điện thoại hỏi cô ấy một chút!” Để Anh Thy cầm di động gọi điện thoại cho Kiều Như An.
Cô cũng mở loa ngoài lên.
Dù sao nếu Kiều Như An có gì đó chần chừ, không lẽ năm người còn không phát hiện ra sao?
Sau khi được kết nối, giọng nói vui vẻ của Kiều Như An truyền đến: “Anh Thy, sao cậu gọi cho mình thế? Mình nghe Chi nói cậu đã trở lại, mình còn nghĩ hôm nào gọi cậu ra đi chơi chung!”
“Mình nghe Chi nói cậu đến vườn nho, sao không đi tìm mình?” Để Anh Thy hỏi.
“Vì Chị nói cậu đang có khách, nên mình nghĩ đợi một lát rồi đi tìm cậu”
“Cậu có biết là ai không?”
“Biết chứ! Là ngài Hải Minh cậu thích đấy!” Kiều Như An nở nụ cười trong điện thoại.
Vẻ mặt Đế Anh Thy không được tự nhiên, sắc mặt ba anh em nhà họ Đế thoáng lạnh đi, vô cùng bất mãn về kiểu nói này của Kiều Như An. Chỉ là bây giờ cũng không phải lúc để họ so đo chuyện đó.
“Như An, sau khi cậu về cậu có nói với ai chuyện Tư Hải Minh đang ở chỗ mình không?” Đế Anh Thy hỏi.
“Sau khi từ vườn nho về thì mình cũng không để ý. Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?” Kiều Như An thoáng căng thẳng: “Mình chỉ tán gẫu với Tần Hành Chị ở vườn nho thôi, không có nói với ai khác chuyện đó hết”
“Cả ba cậu cũng không nói?”
“Không có mà! Quan hệ giữa mình với ba còn chưa tốt đến mức có thể nói chuyện phiếm như vậy…” Kiều Như An mất mát tự giễu.
“Mình biết rồi. Tối nay cậu đi chơi với mình” “Được rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Đế Anh Thy nói: “Rất bình thường, không có gì là không hợp lý. Em cảm thấy cả việc gọi điện thoại cũng không cần thiết nữa. Như An nhát gan lại an phận, sao có thể có quan hệ gì với Cổ Mạnh được?”
Ba anh em nhà họ Để không lên tiếng, nhưng Tư Hải Minh lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói không lớn nhưng đủ để người ở đây nghe được.
Để Anh Thy thanh lệ nhướng mày: “Anh hừ cái gì?”
“Không có gì” TMH trả lời.
DAN nghĩ thầm, rằng, không có thì anh hừ cái gì? Quái lạ!
“Hoặc là, Cố Mạnh không có liên quan đến tên cầm đầu? Hắn ta đổi đường ra sân bay thành con đường khác là vì hắn ta thật sự muốn mua đặc sản về nhà?” Để Anh Thy hỏi.
“Trước khi đi đi mua đặc sản? Tất cả những hành vi của hắn ta đều rất kỳ lạ!” Để Hạo Thiên trả lời.
“Có chuyện này anh muốn hỏi một chút. Cố Mạnh một mình đi tìm tên cầm đầu, vậy thì có chỗ gì hơn người?” Đế Hoàng Minh mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, không phải Cố Mạnh là thương nhân sao? Đã luyện từng luyện võ?” Đế Hạo Thiên thắc mắc.
“Trong đồng hồ hắn ta có giấu một lưỡi dao rất sắc bén, ra tay quỷ dị, không ngờ sẽ bị hắn ta cắt yết hầu” Để Anh Thy đưa tay lên, chuyển động cái nhẫn, một lưỡi dao bắn ra: “Lớn và sắc bén hơn cả lưỡi dao này!”.
“Anh Thy nói như vậy khiến lòng anh ba tổn thương quá!” Vẻ mặt Để Bắc Lâm đầy uất ức: “Chẳng lẽ đó không phải món anh ba tặng là tốt nhất sao?”
“Là món anh ba tặng tốt nhất, không phải gì đó của Cố Mạnh!” Để Anh Thy giải thích. Không thể khiến anh ba tổn thương! Thật là, cái này cũng muốn giành!
“Vậy không phải… Để Bắc Lâm vừa muốn tiếp tục uất ức để em gái phải dỗ thì đột nhiên ngừng lại.
Để Anh Thy nghĩ thầm, không phải chịu kϊƈɦ thích rồi chứ?
“Em vừa nói nó còn sắc bén hơn cả dao của em?” Để Bắc Lâm hỏi lại.
“Chuyện đó, anh ba à, anh đừng quan tâm vào mấy chuyện vụn vặt mãi, em không cố ý khen người khác đâu!” Đế Anh Thy nài nỉ
Đế Hạo Thiên nhìn ra sự khác lạ của Đế Bắc Lâm: “Sao vậy, có vấn đề?”.
“Là dạng lưỡi dao như thế nào?” Để Bắc Lâm hỏi Để Anh Thy.
Đế Anh Thy không hiểu vì sao không khí lại đột ngột thay đổi: “Dài như thế này này, rộng cỡ đây. Em từng thấy rồi, vô cùng sắc bén, cảm giác kỹ thuật làm dao vô cùng chuyên nghiệp… anh ba, có chuyện gì vậy?”.
“Anh nghĩ là, hung khí cắt cổ người kia khắp Đông Nam Á này… Anh Thy, em còn nhớ lúc anh ba cho em nhìn miệng vết thương trêи cổ cái xác trong phòng giải phẫu không? Em cảm thấy nó có thể liên hệ với con dao kia của Cố Mạnh không?” Đế Bắc Lâm hỏi CÔ.