*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Có thể pha cho anh một ly cà phê không?” Tư Hải Minh nhìn xuống cô, giọng điệu trầm thấp mập mờ.
Trí nhớ về một khoảng thời gian làm việc tại đây bị anh gợi lại, Đế Anh Thy đẩy anh ra: “Tôi đi pha cho anh!” sau đó xoay người rời đi.
Rời khỏi phòng làm việc.
Hừ, muốn tôi đi pha cà phê? Anh nằm mơ à! Tập đoàn bao nhiêu người vậy sao không nhờ đi?
Rõ ràng đang muốn trêu chọc cô mà!
Để Anh Thy ngẩng đầu chợt thấy Diệu Thanh đang cầm tài liệu đứng trước mặt.
Diệu Thanh thấy cô thì mừng rỡ: “Xin chào, cô Để”
“Chào cô” Để Anh Thy nhìn tài liệu trong tay cô ta: “Đang bận hả?”
“Không vội, chỉ là đem chuyển cho bên khác thôi. Cô muốn uống gì không? Nước trái cây nhé? Tôi đi lấy giúp cô” Diệu Thanh hỏi.
“A, không cần đâu, tôi vừa ăn sáng còn no lắm” Để Anh Thy cười nói: “Cùng đi đi?” Diêu Thanh nghĩ cô muốn đi dạo quanh một chút, liền gật đầu: “Được!”
Vừa đi vừa nói cho Để Anh Thy nghe tập đoàn lớn thế nào, công việc ra sao,…
Để Anh Thy chỉ lẳng lặng nghe.
Trước kia cô cũng từng làm việc ở đây nên sẽ không lạ lẫm gì. “Cô Anh Thy từ Minh Uyển tới sao? Diệu Thanh hỏi.
“Đưa bọn trẻ tới”
“Chắc bọn trẻ rất thích cô”
“Thích chứ?
“Ngài Hải Minh cũng rất thích cô” Diệu Thanh cười nói.
Để Anh Thy cười một tiếng, nghĩ gì đó liền cố ý hỏi: “Cô biết Để Anh Thy không?”
“Tôi không?
Để Anh Thy nhìn vẻ mặt của của Diệu Thanh, diễn y như thật, khó trách ban đầu cô nhìn không ra.
Thật ra cô biể, không phải Diệu Thanh lợi hại mà là Tư Hải Minh lợi hại!
Có thể làm cho toàn bộ người của Vương Tân phối hợp diễn với anh ta.
“Nhưng mà chính mồm Tư Hải Minh đã nói với tôi mà, là gọi là Đế Anh Thy ấy? Lẽ nào tôi nghe nhầm rồi sao? Lúc quay về tôi sẽ lại hỏi anh ta xem”
“Là anh Hải Minh nói cho cô biết sao?” Diệu Thanh vô cùng kinh ngạc, không phải anh Hải Minh giao phó thì không được nói ra đâu, nói ra là sẽ phải về nhà uống gió Tây Bắc để sống đấy.
“Đúng thế! Anh ấy nói cho tôi biết mà, anh ấy nói không muốn giấu diếm tội cái gì” Khuôn mặt Để Anh Thy rất nghiêm túc mà nói.
Diệu Thanh thở phào ra một hơi: “Hóa ra là như vậy à. Có lẽ anh Hải Minh thật sự muốn thẳng thắn với cô, cho nên mới nói cho cô biết, có thể thấy anh Hải Minh rất để ý đến cô đấy!”
“Không phải vừa rồi cô vừa nói không hề có cái người này sao? Còn nói gọi là Đinh Bằng nữa? Vậy bây giờ cô nói cho tôi biết đi, có phải cái người gọi là Đào Anh Thy không, còn có tôi trông rất giống cô ta sao?”
“Đúng là có, là làm cùng một công việc với thư kí, sau đó thì từ chức rồi” Diệu Thanh nói đúng sự thật.
Đế Anh Thy mím môi cười: “Thực ra Tư Hải Minh không nói cho tôi biết đâu, là tội lừa cô đấy”
“Cái gì cơ?” Khuôn mặt Diêu Thanh ngay cả ra.
Trong mắt Để Anh Thy lóe lên nụ cười giảo hoạt, rồi rời đi ngay.